Nhật ký
Cửa nhà thờ mở
những con người bước ra
những cái bắt tay
những nụ hôn vội vã
tôi thấy vòng hào quang buồn bã
vây bọc lấy mẹ tôi
và tôi thấy những ngón tay bà
siết chặt lấy khung ảnh.
Đó là một sớm mùa thu
không một tiếng chim
chỉ lặng lẽ mây bay
trên những hàng cây nhạt nắng…
Tôi nhìn thấy đằng xa
trên tán cây dẻ
một cầu vồng mở sáng.
Nơi đó cỏ xanh hơn,
mây trắng hơn,
nơi đó em gái tôi đã lớn.
Em buồn bã mỉm cười
trong trang phục cô dâu
hoa trắng tung lên giữa không trung.
Và tôi thấy họ chạy đi
đuổi theo một ngày hạnh phúc
một ngày tôi biết
sẽ không bao giờ đến
khi nắp quan tài khép lại.
Sao buồn quá hở em,
Hôm nay mới được đọc,
Một bài thơ không dịch,
Nhật ký của chính em!
DTQT.
ThíchĐã thích bởi 1 người