Xích đu
Ba đẩy con về phía thiên đường
Giữa giấc mơ và bầu trời hé mở
Con rơi vào vòng tay ba lần nữa
Trong tiếng cười và hạnh phúc chan hòa
Khi đưa lên cao, lúc rơi xuống thấp
Đến màu xanh, đến tận bình minh xa
Nhà cửa, cảnh vật chậm chạp trôi qua
Trong mắt con, cánh cửa đời rộng mở
Sáng sớm hôm nay, ba không còn nữa
Con bước xuống, thở dài và lặng lẽ bước đi.
Hai câu cuối, có nên sửa lại không PH? Chị nghĩ nếu không nói thẳng ra “cha không còn nữa” mà nói cách khác, ví dụ như về sự một mình của đứa con, về sự trống trải phía sau xích đu…chẳng hạn. Thì có lẽ sẽ có sức gợi nặng hơn?
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cám ơn Yên Thảo. Mình để bố không còn nữa là không còn đi với con trong đoạn đường đời kế tiếp. Vì đứa trẻ nay đã lớn.
ThíchThích