Xưa kia, có một bà lão hộ thất cho một thiền sư hơn hai mươi năm. Bà có cô con gái mười sáu tuổi thường mang cơm đến cho ngài. Ngày nọ, bà dặn cô con gái hãy ôm lấy vị thiền sư khi mang cơm đến và hỏi ”Ngài cảm thấy như thế nào?”. Cô gái làm như lời mẹ dạy, và vị thiền sư đáp trả: ”Thân ỷ mộc hàn nham, tam đông vô noãn khí – Cây khô tựa đá băng, ba năm không hơi ấm”. Cô gái trở về nhà và thuật lại lời của vị thiền sư cho mẹ nghe, bà vội kêu lên: ”Uổng công hai mươi năm ta đã nuôi một ông thầy ăm bám”. Nói rồi bà đuổi vị thiền sư và cầm đuốc đốt cháy am tranh.
Kanshi (40) – Ikkyu Sojun
(一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần)
Bà lão năm xưa đã chí thành
Sắm sanh lễ vật đến am tranh:
Dâng lên ông thầy tu đức hạnh
Một cô con gái đẹp tuyệt trần.
Đêm nay nếu như nàng xuất hiện
Ôm chầm lấy thân thể tăng nhân
Thời cây liễu héo muôn năm cũ
Sẽ đâm lộc mới ở trên cành!
The old woman was bighearted enough
To elevate the pure monk with a girl to wed.
Tonight if a beauty were to embrace me
My withered old willow branch would sprout a new shoot!
_____________
* Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của John Stevens trong Wild Ways: Zen Poems of Ikkyū. Boston, Mass.: Shambhala, 1995. Nguyên tác thơ của thiền sư Ikkyu Sojun (一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần).