Cho chị tôi Tống Mai
5 bài Waka (401-405) – Lương Khoan Đại Ngu (Ryokan Taigu; 良寛大愚).
Chiều nay ngồi trước sân
uống dăm ba chén rượu
cùng các bác nông dân
đến khi lông mày phủ
bởi tuyết sương trắng ngần.
Tuyết phủ trắng cả rồi
trên lối đi mờ tối
nhưng ý nghĩ về người
khiến đôi chân mệt mỏi
vẫn bước hoài không thôi.
Khắp nơi tuyết phủ dày
sau một cơn bão lớn
vậy tin tức từ nay
phải chờ khi xuân đến
mới truyền sang xứ này.
Đến Iwamura
vào một ngày mưa gió
trên cánh đồng bao la
chỉ mình tôi đứng đó
cùng với cây tùng già.
Mưa tuyết phủ khắp nơi
nằm trong đêm tôi nghĩ
về tháng ngày xa xôi
phải chăng tất cả chỉ
là một giấc mộng đời?
________________
* Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của John Stevens trong One Robe One Bowl, The Zen Poetry of Ryokan (Nhất Y Nhất Bát, Thơ Thiền của Thiền Sư Lương Khoan). Nguyên tác thơ Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚).
* Đọc những tác phẩm khác của ông tại đây: https://phaphoan.ca/category/waka-haiku-kanshi/ryokan-taigu-良寛大愚-luong-khoan-dai-ngu/
* Đóng góp: phaphoan.ca/contact/
Tối nay sau khi đợi mặt trời lặn sau bến phà gần nghĩa trang của chị của chị ở hồ Champlain thì thấy trăng lưỡi liềm và nghĩ ngay đến vầng trăng trong thơ của Ryokan, khi về đến khách sạn lại bất ngờ có được những bài dịch này của Pháp Hoan. Chị mừng vì có thơ ông để đọc, nhưng càng yên tâm hơn khi biết Pháp Hoan đang hồi phục sức khỏe của mình.
Càng về sau, chị càng thấy thấm thía những bài thơ cuối đời của Ryokan, thương ông và người dịch thơ ông, và thương cả chính mình.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thật trùng hợp chị ạ. Hôm qua đi dạo một mình, khi nhìn thấy vầng trăng non, PH cũng nhớ về Ryokan và một người yêu mến Ryokan và Van Gogh nhất mà PH từng biết.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mười bảy tuổi, ông từ giã cha mẹ để vào chùa. Hai mươi mốt tuổi theo thầy đi về phương nam và sau này ông đã nhắc lại phút giây từ biệt ấy trong một bài thơ:
Tôi từ biệt mẹ và nói với mẹ rằng:
“Biết đâu đây là lần cuối cùng,
Hai mẹ con ta nhìn nhau”.
Mẹ tôi khóc,
Nắm lấy tay tôi và nhìn tôi thật lâu.
Và lúc này trước mắt tôi,
Gương mặt mẹ vẫn còn đó.
Khi bước vào chào cha,
Cha bảo với tôi rằng:
“Con nhớ đừng để cho thiên hạ
Bảo rằng con từ bỏ thế tục một cách vô ích”
Và tiếng cha vẫn còn văng vẳng bên tai.
_Hoàng Phong_
ThíchĐã thích bởi 2 người