Hôm nay trời trở lạnh, một mình ngồi uống trà, dịch bài thơ này mà nhớ lại những tháng ngày làm sa-di ở Bảo Lộc, khi cứ mỗi chiều tối lại cầm rổ đi hái hoa huyên giữa sương mù đem về luộc cho thầy ăn.
Hán Thi (209) – Vi Ứng Vật (韋應物)
Trước Cỏ Huyên
Ai kẻ đã trồng đám cỏ huyên,
Trước sân nhà vắng bóng chiều lên.
Xưa nay vốn gọi vong ưu vật,
Hà cớ chi ta lại muộn phiền.
Cỏ rậm hạt sương còn rụng xuống,
Hương thừa hồn bướm vẫn chao nghiêng.
Đỗ Lăng vườn cũ đêm nằm nhớ,
Nghe gió mưa thu toả mọi miền.
對萱草
何人樹萱草,
對此郡齋幽。
本是忘憂物,
今夕重生憂。
叢疏露始滴,
芳餘蝶尚留。
還思杜陵圃,
離披風雨秋。
Đối Huyên Thảo
Hà nhân thụ huyên thảo,
Đối thử quận trai u.
Bản thị vong ưu vật,
Kim tịch trùng sinh ưu.
Tùng sơ lộ thuỷ tích,
Phương dư điệp thượng lưu.
Hoàn tư Đỗ Lăng phố,
Ly phi phong vũ thu.
_____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Hoa của nhà thơ, thiền sư người Trung Hoa đời nhà Đường Vi Ứng Vật (韋應物; 737-792).
Chị có đến thiền viện ở Bảo Lộc mấy năm trước khi đã đóng cổng hoang phế, nhưng chị có thể nhìn vào qua khe hở của cổng để thấy vườn cây trong đó. Bây giờ đọc những gì Pháp Hoan viết chị có thể hình dung cậu sa di nhỏ chạy loăng quăng trong vườn chùa.
Hoa huyên còn có tên là “vong ưu thảo” quên ưu phiền, một tên rất thương. Người Mỹ lại trồng hoa này tưởng nhớ người quá cố trong những nghĩa trang.
ThíchĐã thích bởi 1 người
13 năm rồi Pháp Hoan vẫn chưa quay lại chốn mù sương đó chị ạ.
”Tùng hạ vấn đồng tử,
Ngôn: sư thái diệp khứ.
Chỉ thử tại trung san,
Vân thâm bất tri xứ.”
ThíchĐã thích bởi 1 người
ThíchThích