3 bài thơ – Pháp Hoan

Chỉ Bày Cuộc Sống

I.
Người đi lên đời con, tạo dựng thể xác con, uốn nắn linh hồn con
Người đứng khắc khoải trên những cây cầu máu huyết trong cơ thể con
Người ấn hạt giống lún sâu vào thịt da con
thịt da ngon ngọt của mặt trời đỏ ối
Người cười trong lá gan con
Người uốn lưỡi con thành lá cỏ
Người hàn gắn đôi môi con
Người chữa lành vết thương trong từng hơi thở
Người lên dây cương cho con tuấn mã trong lồng ngực con
Người chọn đường đi cho lòng thân ái
Người đặt bàn tay lên ngực chế ngự cơn đau vĩnh cửu trong tim con
rồi trồng những cây cọ vàng óng trên ngọn đồi sau ngày con nằm xuống.

III.
Ánh sáng chan chứa trên đầu khi Người đặt bàn tay lên vầng trán mi
mi không còn vũ khí mi không còn điều kiện mi không còn là mi
sự đổi thay đang tác động lớn dần lên ngôn ngữ của mi
đất đai mà mi sở hữu giờ đây là quả địa cầu nơi mi nằm xuống
Mi – kẻ thua cuộc trước thời gian
Mi – dã thú không móng vuốt
mi chết đi sống lại trong từng trạng thái của dòng sông.

IV:
Người dùng bàn tay chỉ bày con cuộc sống qua màu đỏ, máu của hoa hồng
trên dòng sông quê hoa cỏ tự cắt mình bay trong đêm đầy gió
bên cánh cửa sồi mẹ đứng rồi ngồi khóc lóc tìm kiếm con trong hình hài xưa cũ
con đã đi xa rồi con đã đổi thay rồi con đã chết rồi, hãy quên đi!
con không được sinh ra như ý muốn của hoa hồng, hoa của người tình già trong sương sớm
đất là nơi con nằm xuống và máu làm đôi cánh mỏng con bay lên
trong một ngày họp mặt đầy sương mù của các bậc thánh nhân trên núi cao nhìn xuống.

2012

Thổn Thức

Đó là đêm đầu tiên khi con tim biết khao khát
cả gian phòng trở nên quá ngột ngạt
lá ngoài hiên căng nở, biển mờ xa rào rạt
hơi thở tràn trề trong cổ họng đẫm bọt nước mùa xuân.
Những giọng hát ngọt ngào cứ ngọt ngào thêm
những ngọn nến vừa mới được thắp sáng
bóng hàng cột nhún nhảy trong đôi mắt tươi tắn
bên ngoài cửa sổ mưa đổi nhịp tràn sang khu vườn
trên tháp chuông ngoài đồng xa tắm gội
trên khuôn mặt lòng bàn tay chờ đợi
đã sinh ra những sắc thái của tình yêu.
Ta ngủ say trong nhung lụa của thời gian
như người xưa nằm yên trong huyệt mộ
trong vết thương vô hình của những con thú gỗ
nỗi cô đơn đã ăn mất một bàn tay.
Hướng đến những gì còn sống động đêm nay
hướng đến những gì ta hằng mong mỏi
khi mặt trời lên xua tan đi bóng tối
ta sẽ sinh ra lần nữa để được trọn vẹn một con người.

2013

Điên Loạn

Tản bộ trong rừng sâu vào một đêm trăng khuyết
tôi đi qua một khúc nhỏ quanh co
mộng mị bám chặt từ muôn kiếp
trào lên trong khoảnh khắc thiếu kiểm soát của tâm hồn
tôi hoang mang tột độ
tôi điên cuồng vô lối
sức lực phân tán
hơi thở tan hoang
tôi kìm hãm hàng ngàn cánh tay vùng vẫy vươn ra đòi quyền chiếm đoạt
triệu triệu mũi tên vô hình tẩm thuốc độc xuyên qua thân thể
tôi là chiến binh thất trận trong cơn ác chiến kinh hoàng
không áo giáp, không vũ khí, không bạn bè, không ý chí
rừng cây vồ chụp tôi
thiên nhiên kháng cự tôi
mặt đất chẳng còn muốn nâng đỡ tôi
mở to mắt nhưng chỉ còn là bóng tối
không khí đặc quánh dựng thành từng cột mây đen
trời tối như thứ mực viết nên thiên bi kịch không tên
linh hồn tôi bám lấy hơi thở trôi ra ngoài làm những bông hoa trắng trên cỏ tươi nở vội
rồi mất hút cho đến khi thế giới lần nữa gọi tôi trở lại làm người.

2012

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s