Nỗi cô đơn là những gì tôi có trên thế gian này!
Kanshi (224) – Lương Khoan Đại Ngu
(Ryokan Taigu; 良寛大愚)
Dưới chân núi vắng chỉ mình tôi,
Thăm mái nhà hoang chẳng bóng người.
Cáo thỏ chạy mòn quanh vách đất,
Trúc tre mọc kín cạnh giếng khơi.
Sách bên cửa sổ tơ nhện đóng,
Cỏ trên bậc đá nắng chiều rơi.
Ngó lên mặt trời vừa xế bóng,
Cô đơn không thể thốt nên lời.
ALONE, wandering through the mountains,
I come across an abandoned hermitage.
The walls have crumbled, and there is only a path for foxes and rabbits.
The well, next to an ancient bamboo grove, is dry.
Spider webs cover a forgotten book of poems that lies beneath a window.
Dust is piled on the floor,
The stairway is completely hidden by the wild fall grasses.
Crickets, disturbed by my unexpected visit, shriek.
Looking up, I see the setting sun—unbearable loneliness.
________________
* Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của John Stevens trong One Robe One Bowl, The Zen Poetry of Ryokan (Nhất Y Nhất Bát, Thơ Thiền của Thiền Sư Lương Khoan). Nguyên tác thơ Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚).