Hán Thi (147) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Có gã danh xưng Vương tú tài, Chê thơ ta viết thảy đều sai. Đã không tường

Hán Thi (147) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Có gã danh xưng Vương tú tài, Chê thơ ta viết thảy đều sai. Đã không tường
Hán Thi (146) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhìn xem sương sớm tiết phân kỳ, Gặp làn ánh sáng vội tan đi. Đời người thời cũng
Hán Thi (144) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn đã ở mấy thu rồi, Đêm ngày ca hát mãi không thôi. Tịch tĩnh sài môn
Hán Thi (141) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bệnh tật và nghèo đói, hỡi ôi, Nào đâu thân hữu ở trên đời. Gạo đã sạch
Hán Thi (140) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đây chốn Hàn Sơn trọng lắm thay, Mây trắng trên cao lớp lớp dày. Vượn hót Đạo
Hán Thi (137) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hôm qua đứng lặng ở bên cồn,Nhìn thân cây chết giữa hoàng hôn.Đôi ba mảnh gỗ còn
Hán Thi (136) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Có hay không có tấm thân này,Ngã cùng vô ngã chẳng hề hay.Chất chứa trong lòng bao
Hán Thi (135) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn chốn ấy lắm kỳ quan, Hết thảy người leo luống ngỡ ngàng. Lóng lánh
Hán Thi (133) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Vui vẻ quanh năm với sách đàn, Xá gì danh lợi chốn giàu sang. Bước xuống
Hán Thi (131) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Xem kìa người trí bỏ ta đi, Còn ta lại tránh kẻ ngu si. Không trí
Hán Thi (130) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhà ta ẩn náu giữa non ngàn, Cách xa huyên náo chốn trần gian. Hàng xóm
Hán Thi (128) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thế gian có lắm kẻ nhiều lời Kiến thức vô vàn cũng thế thôi Tự tánh
Hán Thi (123) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đời người vỏn vẹn một trăm năm, Lưu truyền thập nhị bộ kinh văn. Sân hận
Hán Thi (119) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Từ trước đến nay cũng thế thôi, Triết nhân đâu sống mãi trên đời. Tử sinh quy
Hán Thi (118) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Muốn được an bình giữa nhiễu nhương, Hàn Sơn chốn ấy chẳng gì hơn. Gió chiều
Hán Thi (117) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bình sinh vui đạo tự an nhàn, Hang đá sương mù vấn vít lan. Thôn dã
Hán Thi (116) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Trượng phu khả ái dáng đường đường, Thân thể sáng ngời vẻ kiện khương. Xuân thu
Hán Thi (115) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiếu nữ họ Lô đẹp tuyệt trần, Mạc Sầu tên ấy vạn người tranh. Chèo thuyền
Hán Thi (114) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Năm qua sầu muộn vẫn còn mang, Xuân đến thiên nhiên nhuốm sắc vàng. Hoa núi
Hán Thi (113) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nghe nói sầu ưu khó giải bày, Nghĩ rằng lời đó chẳng gì hay. Sầu xưa
Hán Thi (112) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bấy lâu trú ngụ ở nơi đây, Dân chúng trong làng trọng lắm thay. Hôm qua
Hán Thi (109) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Trẻ trung tuấn tú lại thông minh, Nổi tiếng thông làu mọi sử kinh. Kẻ kẻ
Hán Thi (108) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Ngàn sao lấp lánh giữa bao la Đèn soi vách đá bóng trăng tà Tròn trịa không
Hán Thi (107) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhà ta vốn ở núi Hàn San, Xa cách ưu phiền của thế gian. Hết vận muôn
Hán Thi (106) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nếu như gặp quỉ giữa đồng hoang, Tốt hơn anh hãy chớ hoang mang. Phải nhớ quay
Hán Thi (105) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiếu nữ gọi nhau giọng lả lơi, Trên làn nước biếc hái sen tươi. Đùa giỡn không
Hán Thi (104) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Suốt ngày ý nghĩ cứ hôn mông, Quanh năm tâm thức mãi say nồng. Thân đã vùi
Hán Thi (103) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Phất trần cùng với đỉnh trầm thơm, Cả ngày xông ngát bởi mùi hương. Uyển chuyển tựa
Hán Thi (102) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Tiếng chim thánh thót ở trên cành, Não lòng nằm dưới mái lều tranh. Rực rỡ anh
Hán Thi (101) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn chốn ấy phủ đầy mây, Trần cấu không còn một mảy may. Gối cỏ đưa
Hán Thi (98) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mỹ nữ trong thành dáng dịu dàng, Tay đeo vòng ngọc tiếng ngân vang. Trêu đùa anh
Hán Thi (96) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Núi cao muôn trượng đã trèo lên, Bốn phương tám hướng cực vô biên. Một mình tĩnh
Hán Thi (95) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Muốn biết rõ ràng chuyện tử sanh, Hãy đem băng nước để phân minh. Băng gần hơi
Hán Thi (94) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nơi này núi lạnh chằng hề ngơi, Từ cổ chí kim vốn thế rồi. Núi lớn trập
Hán Thi (93) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đã có gia tài của mẹ cha, Chẳng còn ham muốn ruộng người ta. Vợ trẻ đưa
Hán Thi (92) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thuở còn niên thiếu ở Bình Lăng, Suốt ngày thoả thích thú đi săn. Chức vụ sứ
Hán Thi (90) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chọn chốn núi rừng để nghỉ ngơi Đường chim dứt tuyệt dấu con người Sân trước chỉ
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Về tới Hàn Sơn vạn sự thôi, Tạp niệm trong tâm đã lắng rồi. Nhàn nhã đề
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Những người tôi thấy ở trần gian, Cất bước hoang mang giữa bụi đàng. Không biết bản
Hán Thi (86) Từ khi ẩn dật ở Hàn San, Hái quả nuôi thân thể héo tàn. Phiền muộn bình sinh không chạm tới,