2 bài Waka (438-439) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Người hứa sẽ thăm tôinhưng người không trở lại thân thể này

2 bài Waka (438-439) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Người hứa sẽ thăm tôinhưng người không trở lại thân thể này
3 bài Waka (414-416) Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Những món quà hỡi ôi đã trở thành kẻ địch: không có chúng
5 bài Waka (374-378) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Ánh trăng vàng đêm nay đang nhẹ nhàng tuôn chảy qua
3 bài Waka (345-347) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Khi đưa tay bẻ cành đỗ quyên bên vách đá trong
Waka (344) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Một người đàn ông thường đến thăm tôi vào mùa hạ, nhưng sau
Waka (334) – Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Trong bờ vịnh của tôi không một nhành tảo biển vậy ngư phủ
Waka (281) Khát khao được gặp người trong đêm đen như mực thao thức mãi không thôi trái tim trong lồng ngực đang cháy
Waka (275) Ono no Komachi (小野小町) Dẫu đã biết từ lâu chẳng thể nào cứu vãn nhưng độc ác làm sao khi trong mơ
2 bài Waka (273-174) của Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh) Waka (273) Đến Nham Chi Thượng Đường ngủ lại trong nhà
Waka (249) Ở trên thế gian này người sống ngày ít lại thây chết cứ chất đầy còn bao lâu nữa vậy sẽ thôi thân
Thư gửi đến người kèm theo vỏ hạt lúa. Waka (230) Ôi buồn bã chờ mong để thấy người lần nữa cuộc đời này
Waka (201) Kể từ khi tim ta trên thuyền tình gửi gắm chẳng ngày nào trôi qua mà thân không ướt đẫm trong sóng nước
Waka (147) Ôi buồn bã làm sao khi nghĩ rằng tôi sẽ thành làn sương xanh xao trên cánh đồng lặng lẽ trôi dạt
Waka (79) Ngôi làng trong núi sâu cô đơn nào tránh khỏi nhưng sẽ bớt buồn đau hơn ở trong thế giới đầy những
Waka (67) Rơi xuống trên đầm lầy mưa mùa xuân lặng lẽ, tay áo của em đây ướt đẫm bao giọt lệ mà người
Waka (63) Ôi những cánh hoa xinh đã phai tàn sắc thắm lặng lẽ tôi ngắm nhìn cơn mưa chiều thăm thẳm rơi qua
Waka (62) Mây giữa trời bao la ngỡ sẽ giăng trắng xoá trên những triền núi xa nhưng ngờ đâu mây đã toả ra
Waka (55) Tùng trên vách đá kia hẳn có muôn ký ức: nghìn năm rồi trôi đi những cành cây cúi gục xuống mặt
Waka (40) Chẳng còn gì nữa đâu như cơn mưa bụi nhỏ rơi xuống ở trên đầu lời của người năm đó cũng tan
Waka (37) Ôi cô quạnh làm sao tôi là loài lau cỏ bứt khỏi gốc năm nào chỉ một làn nước nhỏ cả thân
Waka (35) Bông hoa quên lãng ơi tôi nghĩ rằng tôi sẽ hái cho bản thân tôi nhưng mà bông hoa đã mọc trong
Waka (34) Thức dậy tối hôm nay với niềm cô đơn ấy làm tim tôi đoạ đày chỉ vì tôi mong thấy chàng trăng