Hán Thi (93) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đã có gia tài của mẹ cha, Chẳng còn ham muốn ruộng người ta. Vợ trẻ đưa
Hán Thi (93) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đã có gia tài của mẹ cha, Chẳng còn ham muốn ruộng người ta. Vợ trẻ đưa
Hán Thi (92) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thuở còn niên thiếu ở Bình Lăng, Suốt ngày thoả thích thú đi săn. Chức vụ sứ
Hán Thi (90) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chọn chốn núi rừng để nghỉ ngơi Đường chim dứt tuyệt dấu con người Sân trước chỉ
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Về tới Hàn Sơn vạn sự thôi, Tạp niệm trong tâm đã lắng rồi. Nhàn nhã đề
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Những người tôi thấy ở trần gian, Cất bước hoang mang giữa bụi đàng. Không biết bản
Hán Thi (86) Từ khi ẩn dật ở Hàn San, Hái quả nuôi thân thể héo tàn. Phiền muộn bình sinh không chạm tới,
Hán Thi (85) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hôm nay trước vách đá ngồi yên, Đến khi sương khói tản trăm miền. Suối biếc một
Hán Thi (84) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiếu nữ đùa trong bóng tịch dương, Mùi thơm sực nức ở bên đường. Váy đỏ quần
Hán Thi (83) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dựng một túp lều giữa khói sương, Quanh năm xe ngựa chẳng qua đường. Suối sâu cá
Hán Thi (82) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhàn lên đỉnh núi Hoa, Rực rỡ nắng mai loà. Bốn phương trời bát ngát, Hạc cùng
Hán Thi (81) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Ngàn sông nối tiếp với ngàn mây, Nhàn sĩ ung dung ở chốn này. Ngày đến giữa non
Hán Thi (80) – Bản Dịch (II) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đây chốn Hàn Sơn chẳng khách qua, Quanh năm cư trú giữa an
Hán Thi (79) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bấy lâu trú ngụ ở nơi đây, Vạn sự thâm sâu khó diễn bày. Trước ngõ không
Hán Thi (78) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Lúc nhàn đến viếng cao tăng Trên sườn núi xám sương giăng khói loà Lão sư chỉ
Hán Thi (77) Xuân đến, xuân đi chẳng nghỉ ngơi, Ngày qua, tháng tới, hết năm rồi. Vạn vật muôn đời luôn biến đổi,
Hán Thi (76) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn chốn ấy chỉ mình tôi, Suốt tháng quanh năm chẳng bóng người. Thỉnh thoảng chim
Hán Thi (75) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn lối ấy nực cười thay, Nào vết ngựa xe với dấu giày? Sông suối nhập
Hán Thi (74) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dưới vách núi xanh một mái nhà, Trước sân cỏ dại chẳng ai qua. Dây non quấn
Hán Thi (73) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Ngồi không lòng dạ cứ nôn nao, Đây mối tình riêng những dạt dào. Sớm đến lưng
Hán Thi (72) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Khi xưa chỉ bởi quá ngu si, Nên nay chẳng biết pháp hành trì. Đời này phải
Hán Thi (71) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đưa mắt nhìn từ chốn núi non Bốn phương gió nổi với mây dồn. Cú quạ được
Hán Thi (70) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chọn nơi cư trú ở trần gian, Chốn ấy Thiên Thai chẳng luận bàn. Vượn hú sương dâng
Hán Thi (69) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn một khi đã đến rồi, Ba mươi năm lẻ chẳng ngược xuôi. Hôm
Hán Thi (68) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Người đời hỏi lối đến Hàn Sơn Lối ấy Hàn Sơn chẳng có đường Hè sang băng
Hán Thi (64) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mây bạc dựng trên đỉnh núi xa, Đầm xanh sóng gợn buổi chiều tà. Văng vẳng bên tai