“Tọa thiền Hòa tán” (座禅和讃 Zazen wansan) Đoạn (02) Ôi buồn làm sao khi con người Kiếm tìm chân lý ở khắp nơi

“Tọa thiền Hòa tán” (座禅和讃 Zazen wansan) Đoạn (02) Ôi buồn làm sao khi con người Kiếm tìm chân lý ở khắp nơi
Kanshi (20) Ryokan Taigu (良寛大愚) Version (1) Trùng trùng núi biếc trước và sau Thăm thẳm đông tây trắng một màu Lữ khách trên
Bóng Trăng Hakuin Ekaku (白隱慧鶴) Chú vượn đang vươn cánh tay ra Khát khao vớt được bóng trăng tà Nhưng vượn không hề chịu
Kanshi (18) Ikkyu Sojun (一休宗純) Ngày ngày tăng sĩ ở khắp nơi Nghiên cứu Pháp môn nghĩa tuyệt vời Tụng đọc những bộ kinh
Dương Vật Vật trong khố vải hai tấc dài Ta thường âu yếm nắm trong tay Nếu có nữ nhân nào chạm phải Mười
Kanshi (15) Đệ tử Lâm Tế thật khù khờ Không hề hiểu được ý thiền sư Bần tăng là Con Lừa Bịt Mắt Thế
Kanshi (14) Chán chường với lạc thú tình trai Ta về ôm vợ ngủ canh dài Con đường khổ hạnh sao chật hẹp Chưa
Kanshi (13) Ikkyu Sojun (一休宗純) Làn nước xuân sâu gợn sóng tình Mơ cùng ân ái với giai nhân! Bên trên toà tháp cao
Kanshi (11) Một nghìn đỉnh núi khoá trong mây Mười vạn lối đi chẳng dấu hài Ngày ngày đối diện bức tường cũ Cửa sổ
Kanshi (10) Mùa đông giữa tháng mười một Hoa tuyết rơi dày và nhanh Nghìn núi, một
Kanshi (8) Trời ở trên cao, núi dưới xa; Canh trà đạm bạc chỉ mình ta. Quanh năm không hiền nhân lui tới, Chỉ
Kanshi (7) Cho Những Đứa Trẻ Qua Đời Bởi Dịch Đậu Mùa. (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Khi mùa xuân vừa đến Trên
Kanshi (5) Ai nói thơ tôi chính là thơ? Thơ tôi nào phải thơ bao giờ. Thơ chẳng là thơ anh đã hiểu, Thời có
Kanshi (4) Con đường hẹp phủ bởi cánh rừng sâu; Khắp bốn bên núi cao vờn bóng tối. Lá mùa thu đã rụng xuống
Kanshi (3) Khất thực trong làng dạ bình an, Dưới núi ngồi yên bóng xế tàn, Một mình, một y và một bát- Cuộc
Kanshi (1) Trong bông tuyết đang rơi Có ba nghìn thế giới Trong ba nghìn thế giới Có bông tuyết đang rơi.