6 truyện cực ngắn

Đức Phật và Cây

Cuộc đời Đức Phật luôn gắn liền với cây. Năm 624 trước Công nguyên, trong vườn Lumbini, dưới cành cây asoka, đấng giác ngộ ra đời. Năm lên tám tuổi, trong buổi lễ hạ điền, thái tử Siddhartha lần đầu tĩnh tọa dưới bóng mát cây hồng táo. Hai mươi bảy năm sau, bên bờ sông Ganga, dưới tán cây bồ đề xanh tốt, kẻ tầm đạo đã trở thành đấng giác ngộ, người tỉnh thức, bậc thiện thệ, kẻ hiểu thấu thế gian… Và vào năm tám mươi tuổi, tại thành Kushinagar, sa môn Gautama đã đi vào Niết Bàn dưới tán lá hai cây sala trổ hoa trắng muốt.

*
Gương Mặt

Tôi mơ thấy người, từ phía sau lưng, Thượng đế của tôi, người cao lớn và quyền uy, bóng người phủ trùm cả vũ trụ, người toàn năng và hùng vĩ, vương miện của người là mặt trời, mặt trăng… tôi đi đến bên người, kính cẩn ngước nhìn, trong dòng ánh sáng nhạt nhòa của giờ hấp hối, tôi đã thoáng thấy gương mặt của người: một chiếc đồng hồ toàn hảo.

*
Chạy

Hắn chạy lên ngọn đồi, băng qua cánh đồng, chạy về hướng mặt trăng mới mọc. Hắn chạy qua xóm làng, chạy trên đường vắng; có tiếng chó và tiếng người phía sau rượt đuổi. Hắn chạy về đến nhà, lao thẳng vào phòng, vừa kịp lúc hắn nhìn thấy chính hắn trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.

*
Cầu Thang Hình Xoắn Ốc
‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍
Tôi leo lên cầu thang hình xoắn ốc, tầng thứ nhất, tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba, cầu thang như kéo dài bất tận. Đôi khi tôi dừng lại, ló đầu ra nhìn, bên trên không một bóng người. Đã một ngày, hai ngày, hay một trăm ngày, tôi không còn nhớ. Cầu thang sẽ dẫn đến đâu? Thiên đường, địa ngục, hay một chốn không tên, tôi không cần biết. Tôi vẫn tiếp tục leo lên. Ngày nọ, tôi thấy một người đi xuống, mừng rỡ, tôi hỏi cái người đang xuống kia: “Còn bao lâu nữa thì cái của nợ này sẽ kết thúc?” Người kia chăm chú nhìn tôi: “Chừng nào anh còn sống.” Hắn nói rồi nhảy xuống cầu thang.

*
Kẻ Thứ Hai

Hắn mang trong đầu một khối u. Thoạt tiên nó chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nằm đâu đó trong não. Rồi nó lớn dần lên, trở thành bộ não thứ hai trong đầu hắn.

Như cảm nhận sự có mặt vô hình của kẻ thứ hai, có lần hắn thấy mình thức giấc trong thư viện, trên tay cầm cuốn sách được viết bằng một ngôn ngữ xa lạ. Lần khác, hắn thấy mình đi dạo trong nghĩa trang, giữa thời tiết khắc nghiệt của mùa đông. Tuy nhiên, lần làm hắn sợ hãi là lần hắn ôm hôn cô bạn gái, nhưng đó không phải hắn mà là một kẻ nào đó đang hôn, và tay kẻ đó, chứ không phải tay của hắn, đang vuốt ve mái tóc ả…

Hắn bất lực chứng kiến bản thân đang dần mất đi. Những ký ức, những thói quen lần lượt rời bỏ hắn. Sự việc cứ tiếp diễn ngày này qua ngày khác, cho đến một sớm mai, khi hắn thức dậy và nở một nụ cười xa lạ trong gương.

*
Đám Mây

Tôi là đám mây trắng, bồng bềnh, nhẹ tênh, tôi bay qua nhiều vùng đất lạ.

Tôi bay dưới trời đêm đầy sao, tôi bay trên núi cao buổi sớm. Tôi bay qua lều bạt ướt sương của giống dân du mục trên đồng cỏ mênh mông, tôi bay theo những cánh chim di cư trên biển xanh bạc sóng; chuyến hành trình của tôi kéo dài ngày này qua tháng nọ, ngỡ sẽ không bao giờ kết thúc.

Rồi một chiều cuối đông, tôi bay qua một hồ nước đọng. Soi mình trong lòng nước, tôi nhận ra khuôn mặt mình đã trở nên đen tối tự bao giờ. Không làm chủ được bản thân, tôi nấc lên thành tiếng, nhỏ từng giọt nước mắt lạnh lẽo xuống mặt hồ.

Trả lời