Nên mở hay nên đóng – Pháp Hoan

Có lần đi ra ngoài quên đóng cửa thiền thất, khi trở vào thì phát hiện có chuột trong phòng, có lẽ do tiết trời mùa thu lạnh. Tôi phải để cửa mở suốt cả buổi chiều để nó chạy ra ngoài. Tối về, ngồi dịch một bài Đường thi, thấy phòng lặng thì hay là chuột đã rời đi. Dịch xong rồi, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, tự dưng thấy cô đơn vô cùng, giá như chuột vẫn còn ở trong phòng thì có lẽ vẫn còn có thứ để bầu bạn, và buổi chiều mùa thu nơi xứ người sẽ bớt cô đơn hơn phần nào.

Photo by Pháp Hoan

3 bình luận

  1. Chúng ta vốn dĩ cô đơn. Cô đơn quen rồi. Quen khổ một mình, quen vui một mình, quen ác một mình, quen thiện một mình. Cái muốn có một sinh vật bầu bạn, để sưởi ấm lòng mình cho bớt cô quạnh có chăng chỉ góp phần chen lấn thôi. Niềm cô đơn của ta vẫn muôn đời nằm đó.

    Dầu vậy, tất cả các Pháp là vô thường, không hoàn hảo, mang bản chất của khổ đau rỗng không và không đáng để chúng ta bám chấp vào. Vì tâm ta không được tự do, nên ta mới phải chạy theo bất cứ điều gì mà hoàn cảnh bên ngoài dẫn dắt. Chúng ta nên tinh tấn hơn nữa ạ.

    Thích

Trả lời