Hán Thi (98) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mỹ nữ trong thành dáng dịu dàng, Eo đeo vòng ngọc tiếng ngân vang. Trêu đùa anh vũ
Hán Thi (98) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mỹ nữ trong thành dáng dịu dàng, Eo đeo vòng ngọc tiếng ngân vang. Trêu đùa anh vũ
Hán Thi (96) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Núi cao muôn trượng đã trèo lên, Bốn phương tám hướng cực vô biên. Một mình tĩnh
Hán Thi (95) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Muốn biết rõ ràng chuyện tử sanh, Hãy đem băng nước để phân minh. Băng gần hơi
Hán Thi (94) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nơi này núi lạnh chằng hề ngơi, Từ cổ chí kim vốn thế rồi. Núi lớn trập
Hán Thi (93) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đã có gia tài của mẹ cha, Chẳng còn ham muốn ruộng người ta. Vợ trẻ đưa
Hán Thi (92) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thuở còn niên thiếu ở Bình Lăng, Suốt ngày thoả thích thú đi săn. Chức vụ sứ
Hán Thi (90) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chọn chốn núi rừng để nghỉ ngơi Đường chim dứt tuyệt dấu con người Sân trước chỉ
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Về tới Hàn Sơn vạn sự thôi, Tạp niệm trong tâm đã lắng rồi. Nhàn nhã đề
Hán Thi (88) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Những người tôi thấy ở trần gian, Cất bước hoang mang giữa bụi đàng. Không biết bản
Hán Thi (86) Từ khi ẩn dật ở Hàn San, Hái quả nuôi thân thể héo tàn. Phiền muộn bình sinh không chạm tới,
Hán Thi (85) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hôm nay trước vách đá ngồi yên, Đến khi sương khói tản trăm miền. Suối biếc một
Hán Thi (84) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiếu nữ đùa trong bóng tịch dương, Mùi thơm sực nức ở bên đường. Váy đỏ quần
Hán Thi (83) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dựng một túp lều giữa khói sương, Quanh năm xe ngựa chẳng qua đường. Suối sâu cá
Hán Thi (82) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhàn lên đỉnh núi Hoa, Rực rỡ nắng mai loà. Bốn phương trời bát ngát, Hạc cùng
Hán Thi (81) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Ngàn sông nối tiếp với ngàn mây, Nhàn sĩ ung dung ở chốn này. Ngày đến giữa non
Hán Thi (80) – Bản Dịch (II) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đây chốn Hàn Sơn chẳng khách qua, Quanh năm cư trú giữa an
Hán Thi (79) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bấy lâu trú ngụ ở nơi đây, Vạn sự thâm sâu khó diễn bày. Trước ngõ không
Hán Thi (78) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Lúc nhàn đến viếng cao tăng Trên sườn núi xám sương giăng khói loà Lão sư chỉ
Hán Thi (77) Xuân đến, xuân đi chẳng nghỉ ngơi, Ngày qua, tháng tới, hết năm rồi. Vạn vật muôn đời luôn biến đổi,
Hán Thi (76) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn chốn ấy chỉ mình tôi, Suốt tháng quanh năm chẳng bóng người. Thỉnh thoảng chim
Hán Thi (75) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn lối ấy nực cười thay, Nào vết ngựa xe với dấu giày? Sông suối nhập
Hán Thi (74) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dưới vách núi xanh một mái nhà, Trước sân cỏ dại chẳng ai qua. Dây non quấn
Hán Thi (73) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Ngồi không lòng dạ cứ nôn nao, Đây mối tình riêng những dạt dào. Sớm đến lưng
Hán Thi (72) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Khi xưa chỉ bởi quá ngu si, Nên nay chẳng biết pháp hành trì. Đời này phải
Hán Thi (71) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đưa mắt nhìn từ chốn núi non Bốn phương gió nổi với mây dồn. Cú quạ được
Hán Thi (70) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chọn nơi cư trú ở trần gian, Chốn ấy Thiên Thai chẳng luận bàn. Vượn hú sương dâng
Hán Thi (69) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn một khi đã đến rồi, Ba mươi năm lẻ chẳng ngược xuôi. Hôm
Hán Thi (68) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Người đời hỏi lối đến Hàn Sơn Lối ấy Hàn Sơn chẳng có đường Hè sang băng
Hán Thi (64) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mây bạc dựng trên đỉnh núi xa, Đầm xanh sóng gợn buổi chiều tà. Văng vẳng bên tai
Kanshi (62) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Trên đá, ngắm mây trôi, Tụ khắp bốn phương trời. Tháp cao, cao chót
Kanshi (60) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Mặt trời lặn sau đỉnh núi tây, Dừng chân đứng lại ở nơi này.
Kanshi (59) Ikkyu Sojun (一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần) Đồng hoang, núi đá và thung sâu Là bạn của ta thuở ban đầu Cuồng
Kanshi (58) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Lối nhỏ chạy quanh ngọn núi xa Mồ mả nằm phơi dưới chiều tà
Kanshi (57) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Hoa đào nở rộ tựa sương xuân Dọc bờ sông vắng, trắng lung linh,
(Đến anh Nguyên Huệ và chị Tống Mai) Kanshi (56) – Đỗ Quyên Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Mùa xuân cuối
Kanshi (54) – Ikkyu Sojun (一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần) Mười năm cùng với gái lầu xanh Đắm say lạc thú chốn hồng trần
Kanshi (53) – Ikkyu Sojun (一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần) Nàng luôn ngự trị ở tâm ta Dẫu cho thân thể hóa Phật Đà Một
27 bài Kanshi (Hán Thi, 漢詩) của đại sư Ikkyu Sojun (一休宗純, Nhất Hưu Tông Thuần). Kanshi (01) Thú vị làm sao
Kanshi (52) Ryokan Taigu (良寛大愚; Lương Khoan Đại Ngu) Ngỗng hoang vỗ cánh giữa trời đông Núi khô lá úa rải khắp đồng Mình
Kanshi (41) – Thơ Viết Đầu Mùa Thu Mưa tạnh, cỏ tươi, nước hiền hoà Chảy tràn mọi lối xuống làng xa Trước cửa