Kanshi (97) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Am vắng giữa rừng hoang, Dây leo đã mọc tràn. Thế sự không tìm
Kanshi (97) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Am vắng giữa rừng hoang, Dây leo đã mọc tràn. Thế sự không tìm
Kanshi (62) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Trên đá, ngắm mây trôi, Tụ khắp bốn phương trời. Tháp cao, cao chót
Kanshi (60) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Mặt trời lặn sau đỉnh núi tây, Dừng chân đứng lại ở nơi này.
Kanshi (58) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Lối nhỏ chạy quanh ngọn núi xa Mồ mả nằm phơi dưới chiều tà
Kanshi (57) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Hoa đào nở rộ tựa sương xuân Dọc bờ sông vắng, trắng lung linh,
(Đến anh Nguyên Huệ và chị Tống Mai) Kanshi (56) – Đỗ Quyên Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Mùa xuân cuối
Waka (335) – Ryokan Taigu (良寛大愚; Lương Khoan Đại Ngu) Kìa cây mận trắng phau cùng với vầng trăng bạc nở sáng ở trên
Kanshi (52) Ryokan Taigu (良寛大愚; Lương Khoan Đại Ngu) Ngỗng hoang vỗ cánh giữa trời đông Núi khô lá úa rải khắp đồng Mình
2 bài Waka (328-329) – Ryokan Taigu (良寛大愚; Lương Khoan Đại Ngu) Đi vào ngôi làng này cốt để xem đào đỏ nhưng cả
Kanshi (41) – Thơ Viết Đầu Mùa Thu Mưa tạnh, cỏ tươi, nước hiền hoà Chảy tràn mọi lối xuống làng xa Trước cửa
Kanshi (39) – Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Cơn mưa đã ngừng rơi Mây tan cuối chân trời Nếu trái tim sáng
Kanshi (38) Ghi Tại Chùa Viên Thông (円通寺) Bốn bề không lấy một âm thanh Chùa xa nên chẳng nhuốm bụi trần Cảnh trí
Kanshi (36) – Cho Người Phương Xa Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Đêm xuân trời mênh mông Tôi cất bước ra đồng,
Kanshi (34) – Trú Mưa Khất thực trong làng buổi ban trưa Phút đâu giông tố đến bất ngờ Dừng chân đứng dưới ngôi đền
13 bài Kanshi (Hán thi, 漢詩) của thiền sư Ryokan Taigu (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚). ___________ Kanshi (1) Trong bông tuyết đang rơi Có
Waka (276) Đời người như sương sa vô thường và trống rỗng năm tháng đã dần qua đến lúc phải tan biến vào
3 bài waka của thiền sư Lương Khoan Đại Ngu (Ryokan Taigu; 良寛大愚). Waka (264) Ôm bình bát cúng dường đi vào ngôi làng nhỏ
Kanshi (29) Ryokan Taigu (良寛大愚) Thổi qua thiền thất gió mùa đông Không một vật tư ở trong phòng Bên ngoài, một nghìn cây
Waka (250) Mưa phùn vào mùa xuân mưa rào vào mùa hạ thu đến trời khô hanh nguyện cầu cho tất cả được ấm
Waka (247) Ryokan Taigu (良寛大愚) Người hãy đến thăm ta khi hoàng hôn buông xuống để nghe tiếng dế ca và ngắm vầng trăng
Kanshi (21) Ryokan Taigu (良寛大愚) Thiền thất – bốn bức vách đơn côi Sớm hôm chẳng lấy một bóng người Bên song mình ta
Waka (245) Ryokan Taigu (良寛大愚) Ôi bình bát đáng thương ta lỡ bỏ mi lại trên bãi cỏ ven đường khi hái hoa đồng
Waka (243) Ryokan Taigu (良寛大愚) Dẫu từ buổi ban đầu tôi biết rằng thế giới chẳng có gì dài lâu nhưng cớ sao lệ
Waka (237) (Ryokan Taigu; 良寛大愚) Vào buổi sáng hôm nay Mưa mùa đông đã tạnh Tôi phải làm gì đây? Hái rau, đi lấy
Haiku (59) Mây đã bay đi rồi đỗ quyên khóc trong bụi sao vẫn chưa thấy người? Haiku (60) Nằm thao thức trong
Kanshi (20) Ryokan Taigu (良寛大愚) Version (1) Trùng trùng núi biếc trước và sau Thăm thẳm đông tây trắng một màu Lữ khách trên
Kanshi (11) Một nghìn đỉnh núi khoá trong mây Mười vạn lối đi chẳng dấu hài Ngày ngày đối diện bức tường cũ Cửa sổ
Trong một buổi tối ngắm trăng tròn mùa thu. Waka (226) Cùng nhau ta chuyện trò và ngắm trăng buổi tối trên
Waka (225) Nếu có khách phương xa Hỏi nơi Lương Khoan sống Hãy trả lời rằng ta Cư ngụ sau cánh cổng Dưới chân
Kanshi (10) Mùa đông giữa tháng mười một Hoa tuyết rơi dày và nhanh Nghìn núi, một
Kanshi (9) (Ryokan Taigu; 良寛大愚) Tâm anh chính là Phật Đạo chẳng ở nơi đâu. Đừng tìm kiếm mong cầu. Đẩy xe lên phương bắc
Kanshi (8) Trời ở trên cao, núi dưới xa; Canh trà đạm bạc chỉ mình ta. Quanh năm không hiền nhân lui tới, Chỉ
Waka (223) Rực rỡ giữa ban mai Những đoá mẫu đơn dại Đang ở độ mãn khai. Quá quý để mà hái. Quá quý
Haiku (44) Chim mùa xuân đã về tiếng ca khắp tán lá thêm nào chén sake. Haiku (45) Chỉ một ước mơ thôi dưới
Trong bức thư ngài Lương Khoan viết cho người em trai khi hay tin mẹ ông lìa đời. Waka (219) Sớm sớm lại chiều
Waka (214) Vừa đến ngôi làng xa dọc hai bờ sông vắng những cây đào bung hoa nhuốm một màu đỏ thắm trên mặt nước
Kanshi (7) Cho Những Đứa Trẻ Qua Đời Bởi Dịch Đậu Mùa. (Lương Khoan Đại Ngu, 良寛大愚) Khi mùa xuân vừa đến Trên
Waka (203) Trong khi tôi lang thang gom củi và cỏ dại ở trên ngọn đồi hoang chư Phật đang trẩy hội khắp thế giới
Kanshi (5) Ai nói thơ tôi chính là thơ? Thơ tôi nào phải thơ bao giờ. Thơ chẳng là thơ anh đã hiểu, Thời có
Waka (194) Những thiếu nữ cúi đầu trên cánh đồng trồng lúa trong một miền núi sâu lời ca nào cũng chứa biết bao nỗi