Hán Thi (186) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiên Thai chốn ấy vốn nhà ta, Khói toả mây loà chẳng khách qua. Nghìn trượng vách cao
Hán Thi (186) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Thiên Thai chốn ấy vốn nhà ta, Khói toả mây loà chẳng khách qua. Nghìn trượng vách cao
Hán Thi (186) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Người đời cười gọi: trẻ chăn trâu, Mặt mũi xanh xao thoáng vẻ sầu. Đai thắt quanh lưng
Hán Thi (183) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Tâm tư hào sảng mấy ai bằng, Thân thể sáng ngời vẻ kiện khang. Tên bắn xuyên qua
Hán Thi (182) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Con người trú ở cõi mù sa, Như kiến bò quanh miệng chén trà. Bò tới bò lui
Hán Thi (180) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Từ khi về đến chốn sơn lâm, Nghìn năm vạn kiếp đã xuôi dòng. Tuỳ vận ẩn trong
Hán Thi (179) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Lạc Dương có lắm gái kiêu sa, Ngày xuân khoe sắc giữa vườn hoa. Hái dăm ba đoá
Hán Thi (178) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Tâm tư phiền muộn mãi không thôi, Khóc than năm tháng đã qua rồi. Vất vả đêm ngày
Hán Thi (177) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Sâu tằm còn bé vào tháng ba, Nữ nhân tụ tập để ngắt hoa. Tựa người trêu bướm
Hán Thi (176) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Tuổi trẻ cớ chi lại buồn rầu, Buồn vì tóc bạc ở trên đầu. Tóc bạc cớ chi
Hán Thi (175) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Trên chú ngựa nòi rảo bước chân, Roi san hô chỉ Lạc Dương thành. Thiếu niên kiêu mạn
Hán Thi (174) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đâu ai sống mãi ở trên đời, Sanh tử xưa giờ vẫn vậy thôi. Kìa người tám thước
Hán Thi (173) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Cư trú một mình dưới núi xanh, Sớm hôm mây trắng mãi xoay vần. Thiền thất mập mờ
Hán Thi (172) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Miệng ngậm khổ đào hạc trắng bay,Qua muôn nghìn dặm giữa trời mây.Muốn đến Bồng Lai tiên cảnh
Hán Thi (170) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bên đông có mụ già gặp may, Trở nên giàu có mấy năm nay. Xưa kia mụ ấy
Hán Thi (168) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chim anh vũ sống ở trời tây, Mắc lưới nên qua đến chốn này. Mỹ nhân sáng tối
Hán Thi (167) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Chiều nay phóng ngựa qua hoang thành, Hoang thành khiến khách động tâm tình. Luỹ cũ thấp cao
Hán Thi (165) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Kẻ tham tích của mãi không thôi, Nào khác gì con của cú hôi. Con lớn sẽ ăn
Hán Thi (163) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hai mươi năm trước nhớ một lần, Thả bộ đi về chùa Quốc Thanh. Trong chùa Quốc Thanh
Tam Tự Thi Kỳ (V) Hán Thi (162) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Cư ngụ trong núi này, Chẳng có kẻ nào hay. Một mình giữa
Tam Tự Thi Kỳ (IV) Hán Thi (161)Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Gió núi luồn vào trong,Thổi tay áo phập phồng.Quạt không cần phe phẩy,Khí trời
Tam Tự Thi Kỳ (III) Hán Thi (159) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đường lên chốn Hàn Sơn, Chẳng có ai lui tới. Nếu đến chốn
Tam Tự Thi Kỳ (II) Hán Thi (158) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn thật sâu xa, Hợp với bản tâm ta. Khắp nơi toàn
Tam Tự Thi Kỳ (II) Hán Thi (156)Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn lạnh lắm thay,Băng trên đá đóng dày.Tuyết một màn trắng xoá,Phủ lên
Hán Thi (154) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Trang Chu từng nói lúc lìa đời: ”Hãy lấy Đất Trời để liệm tôi.” Đến buổi ra đi
Hán Thi (153) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Phàm người muốn đọc Hàn Sơn thi, Kẻ ấy tâm tư phải hộ trì. Dứt bỏ xan tham
Hán Thi (152) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dẫu anh có lái cánh buồm kia, Hay cưỡi trên lưng chú ngựa Kỳ. Cũng không đến được
Hán Thi (151) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Mây hồng tách biệt chốn lao xao, Xứ ấy không ai bước được vào. Bốn mùa mát mẻ
Hán Thi (149) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Tuấn kiệt trên lưng chú ngựa nòi, Về miền liễu biếc đã vung roi. Thuyền bè không dựng
Hán Thi (148) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Dọc ngang thư pháp giữa sơn hà, Dáng hình tráng kiện chẳng người qua. Sống gửi vào
Hán Thi (147) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Có gã danh xưng Vương tú tài, Chê thơ ta viết thảy đều sai. Đã không tường
Hán Thi (146) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Nhìn xem sương sớm tiết phân kỳ, Gặp làn ánh sáng vội tan đi. Đời người thời cũng
Hán Thi (144) Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn đã ở mấy thu rồi, Đêm ngày ca hát mãi không thôi. Tịch tĩnh sài môn
Hán Thi (141) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Bệnh tật và nghèo đói, hỡi ôi, Nào đâu thân hữu ở trên đời. Gạo đã sạch
Hán Thi (140) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Đây chốn Hàn Sơn trọng lắm thay, Mây trắng trên cao lớp lớp bày. Vượn hót Đạo
Hán Thi (137) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hôm qua đứng lặng ở bên cồn,Nhìn thân cây chết giữa hoàng hôn.Đôi ba mảnh gỗ còn
Hán Thi (136) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Có hay không có tấm thân này,Ngã cùng vô ngã chẳng hề hay.Chất chứa trong lòng bao
Hán Thi (135) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Hàn Sơn chốn ấy lắm kỳ quan, Hết thảy người leo luống ngỡ ngàng. Lóng lánh
Tuyên Bố – Bắc Đảo (Bei Dao -北岛) Cho Yu Luoke Có lẽ thời khắc cuối cùng cũng đã đến Và tôi chẳng để
Hán Thi (133) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Vui vẻ quanh năm với sách đàn, Xá gì danh lợi chốn giàu sang. Bước xuống
Hán Thi (131) – Hanshan (寒山; Hàn Sơn) Xem kìa người trí bỏ ta đi, Còn ta lại tránh kẻ ngu si. Không trí