Không Một Ai Sẽ Đến
Không một ai đến từ cánh đồng.
Chỉ mây đen, và gió.
Không một ai sẽ đến, và nói:
Này đất sét, hãy leo ra khỏi hố,
ta đã nghe những suy nghĩ của mi.
Hãy đi! Thế giới đẹp đẽ đang chờ đợi ngoài kia.
Không ai gọi: Ê kìa, mi vẫn còn ở đó?
Giấy thông hành của mi hợp lệ,
bản thảo trung thực lại rõ ràng.
Khi còn bé tôi đi vào hội làng
xem lũ gấu theo vòng tròn nhảy múa,
chiều hôm đó tôi trốn trong góc tối,
nhận ra vài nhà ngục trong mình
và thuộc lòng ngôn ngữ người treo cổ.
Không một ai. Chỉ mây đen, và gió.
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức Niemand wird kommen của Rainer Brambach.
Chị không nắm được tất cả những gì nhà thơ muốn nói, nhưng bức rức trong lòng những gì chị cảm nhận được, có điều gì thu hút làm chị đọc lui đọc tới mãi sự tức tưởi của nó. Bài thơ hay quá.
“chiều hôm đó tôi trốn trong góc tối,
nhận ra vài nhà ngục trong mình”
ThíchĐã thích bởi 2 người
Em cũng giống như chị, chỉ cảm nhận bài thơ mà không tận tường những gì nhà thơ muốn nói (có lẽ về tuổi thơ bị đánh cắp). Chỉ thấy hơi đau khi đọc 2 câu chị nói, và cả câu ”tôi thuộc lòng ngôn ngữ của người treo cổ”.
ThíchĐã thích bởi 2 người
Chị cũng có cảm tưởng nói về ngục tù trong cuộc sống dưới sự điều khiển của người khác khi đọc những câu cuối. Chỉ cuối cùng khi nằm xuống cùng đất sét thì mới thật sự được tự do.
ThíchĐã thích bởi 2 người