Hán Thi (271) – Đi Thuyền Trên Sông
Vi Ứng Vật (韋應物; Wei Ying-wu)
Bầu trời nước Sở bốn phương không,
Qua khói mơ tan tiếng hạc đồng.
Ngày hết hạ chèo trong bãi vắng,
Chiều về câu cá giữa đầm trong.
Cánh đào lả tả vương tà áo,
Cơn gió mơn man thổi ngược dòng.
Lần đến thượng nguồn nhưng chỉ thấy,
Một màu xanh ngát ở đầu sông.
游溪
野水烟鹤唳,
楚天云雨空。
玩舟清景晚,
垂钓绿蒲中。
落花飘旅衣,
归流澹清风。
缘源不可极,
远树但青葱。
Du Khê
Dã thuỷ nhân hạc lệ,
Sở thiên vân vũ không.
Ngoạn chu thanh cảnh vãn,
Thuỳ điếu lục bồ trung.
Lạc hoa phiêu lữ ý,
Quy lưu đàm sảnh phong.
Duyên nguyên bất khả cấp,
Viễn thọ đán thanh thông.
– Được viết vào mùa xuân năm 785, khi Vi Ứng Vật đang chèo thuyền trên một con sông gần Trừ Châu. Đoạn cuối của bài thơ dựa theo một câu chuyện nổi tiếng của nhà thơ Đào Uyên Minh (陶渊明) kể về một người đánh cá lần theo những cánh hoa đào rơi cho đến tận thượng nguồn của con sông và tìm thấy một thế giới nơi những người ở đó luôn sống trong an bình và hạnh phúc. Sau khi trở về dương gian và kể lại cho mọi người, ông đã không thể tìm thấy lối đi vào cõi tiên kia nữa. – Theo Red Pine (Xích Tùng) trong The Poetry of Wei Ying-wu: In Such Hard Time.
_____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Hoa của nhà thơ, thiền sư người Trung Hoa đời nhà Đường Vi Ứng Vật (韋應物; 737-792).
* Đọc những tác phẩm khác của ông tại đây: https://phaphoan.com/category/tho-hoa-ngu/vi-ung-vat-韋應物/