Theo chị hiểu, dù Mẹ mất, thời gian là bao lâu đi nữa, thì người con vẫn tưởng như mới hôm qua, những ký ức về Mẹ vẫn còn mới toanh… vì thời gian không còn được tính nữa, thời gian cũng đã ngủ… có phải là như vậy không, Pháp Hoan?
Một bi ký ngắn vô cùng nhưng thật ra thì dài lắm…
Cảm ơn bài viết.
Chúc em luôn có mọi sự an lành.
Theo chị hiểu, dù Mẹ mất, thời gian là bao lâu đi nữa, thì người con vẫn tưởng như mới hôm qua, những ký ức về Mẹ vẫn còn mới toanh… vì thời gian không còn được tính nữa, thời gian cũng đã ngủ… có phải là như vậy không, Pháp Hoan?
Một bi ký ngắn vô cùng nhưng thật ra thì dài lắm…
Cảm ơn bài viết.
Chúc em luôn có mọi sự an lành.
ThíchĐã thích bởi 2 người
Em cảm ơn chị Thu Vàng. Đó cũng là một cách hiểu rất thú vị về truyện cực ngắn này ạ.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Khi mẹ mất, thời gian ta khóc mẹ bất tận, đồng hồ ngưng lại để ta không còn biết bao lâu ta đã khóc người.
Pháp Hoan cô đọng những ý tưởng nhớ mẹ trong vài chữ thật hay !
ThíchĐã thích bởi 2 người
Thật sợ ngày đó! Chị
ThíchĐã thích bởi 1 người