Dạ chị ơi! Năm nay vì dịch bệnh nên chị không được ngắm trăng quê hương rồi. Nhưng mọi thứ sẽ sớm qua thôi. Chị vẫn còn một vầng trăng trong mình mà không có thứ gì có thể làm lu mờ được.
Những vị tăng trong bài thơ của Pháp Hoan ra về mang cả một vầng trăng quê hương trong lòng.
Chị lại nhớ đến một truyện ngắn trong tập “Quê Mẹ” của nhà văn Thanh Tịnh nói đến một sư cụ tu trên núi cô quạnh bốn mùa mây phủ, tưởng mình đã xa được trần thế, nhưng đêm 30 Tết khi tất cả đều về quê ăn Tết để lại sư một mình thì ông bắt đầu quyến luyến đến quê hương.
Gift to the leaving guest. A wintry hill. And the rural moon.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Haha, cảm ơn bản dịch thật dễ thương của chị ạ. Mà ”Tăng” chứ không phải ”Tặng” á chị. Nhưng ”Tặng” cũng thật thú vị làm sao!
ThíchĐã thích bởi 2 người
Oh, người phàm nên chỉ nghĩ đến vật chất. Hihi. Xin lỗi.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Haha. Ý đó cũng hay lắm á chị ơi!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Bài thơ của Pháp Hoan làm chị nhớ đến trăng quê hương.
“Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương”
ThíchĐã thích bởi 1 người
Dạ chị ơi! Năm nay vì dịch bệnh nên chị không được ngắm trăng quê hương rồi. Nhưng mọi thứ sẽ sớm qua thôi. Chị vẫn còn một vầng trăng trong mình mà không có thứ gì có thể làm lu mờ được.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Những vị tăng trong bài thơ của Pháp Hoan ra về mang cả một vầng trăng quê hương trong lòng.
Chị lại nhớ đến một truyện ngắn trong tập “Quê Mẹ” của nhà văn Thanh Tịnh nói đến một sư cụ tu trên núi cô quạnh bốn mùa mây phủ, tưởng mình đã xa được trần thế, nhưng đêm 30 Tết khi tất cả đều về quê ăn Tết để lại sư một mình thì ông bắt đầu quyến luyến đến quê hương.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Chị cũng làm em nhớ đến một người thầy khác ạ.
ThíchĐã thích bởi 1 người