De Profundis – Georg Trakl

Georg Trakl (3/2/1887 – 3/11/1914) là nhà thơ người Áo, anh trai của nghệ sĩ dương cầm Grete Trakl, một trong những thi sĩ biểu hiện quan trọng nhất trong văn chương tiếng Đức nửa đầu thế kỷ 20.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
De profundis (*)
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
Có một cánh đồng trơ rạ, nơi cơn mưa đen đổ xuống.
Có một cội cây nâu thẫm, đứng đó lẻ loi.
Có một cơn gió rít, xoay quanh căn chòi trống –
Sao buồn quá chiều nay.
 
Bên kia xóm nhỏ
Cô gái mồ côi dịu dàng còn mót những bông lúa cuối.
Mắt cô tròn xoe và vàng rỡ trong buổi hoàng hôn
Và lòng cô ngóng đợi tình lang từ chốn thiên đường.
 
Khi trở lại nhà
Những người chăn cừu bắt gặp tấm thân yêu kiều ấy
Rữa nát trong đám bụi gai.
 
Tôi là chiếc bóng cách xa xóm làng tăm tối.
Và tôi uống lấy
Sự thinh lặng của Thượng đế từ giếng nước trong rừng.
 
Trên trán tôi tụ thành kim khí lạnh.
Những con nhện lùng kiếm trái tim tôi.
Làn ánh sáng, trong miệng tôi đã tắt.
 
Đêm tôi thấy mình nằm trên bãi đất hoang,
Cứng đơ cùng rác rưởi và bụi mờ tinh tú.
Trong bụi cây hạt dẻ
Lại lanh canh những thiên sứ pha lê.
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
(*) Tiếng La-tinh, có nghĩa ‘’Từ vực thẳm’’
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
 
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức De profundis của thi sĩ Áo Georg Trakl – Tuyển tập thơ ca Đức thế kỷ 20. Có tham khảo bản Anh ngữ của Michael Hofmann
____
 
 
De profundis
 
Es ist ein Stoppelfeld, in das ein schwarzer Regen fällt.
Es ist ein brauner Baum, der einsam dasteht.
Es ist ein Zischelwind, der leere Hütten umkreist –
Wie traurig dieser Abend.
 
Am Weiler vorbei
Sammelt die sanfte Waise noch spärliche Ähren ein.
Ihre Augen weiden rund und goldig in der Dämmerung
Und ihr Schoß harrt des himmlischen Bräutigams.
 
Bei ihrer Heimkehr
Fanden die Hirten den süßen Leib
Verwest im Dornenbusch.
 
Ein Schatten bin ich ferne finsteren Dörfern.
Gottes Schweigen
Trank ich aus dem Brunnen des Hains.
 
Auf meine Stirne tritt kaltes Metall.
Spinnen suchen mein Herz.
Es ist ein Licht, das meinen Mund erlöscht.
 
Nachts fand ich mich auf einer Heide,
Starrend von Unrat und Staub der Sterne.
Im Haselgebüsch
Klangen wieder kristallne Engel.
 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s