Ocean Vương (14/10/1988): Nhà thơ, nhà viết tiểu luận người Mỹ gốc Việt, chủ nhân của giải thưởng Whiting Award dành cho thơ năm 2016. Tuyển tập thơ đầu tay của Ocean Vương Night Sky With Exit Wounds (Bầu Trời Đêm Cùng Những Vết Thương Xuyên) nhận được nhiều lời khen ngợi từ giới phê bình và có mặt trong danh sách Top 10 Books do tờ New York Times bình chọn năm 2016.
Sinh tại Sài Gòn năm 1988, Ocean Vương di cư sang Hoa Kỳ năm 1990 và hiện đang cư trú tại Northampton, tiểu bang Massachusetts.
Khúc nhạc sớm và thành phố lửa
Nam Việt Nam, ngày 29 tháng Tư, 1975: Đài Phát thanh Quân đội Hoa Kỳ đang phát bài ‘‘Giáng Sinh Trắng’’ của Irving Berlin như mật mã khởi động chiến dịch Gió Lốc. Chuyến di tản sau cùng bằng trực thăng dành cho các công dân Mỹ và người tị nạn Việt Nam khi Sài Gòn thất thủ.
Những cánh hoa sữa* nằm vương vãi trên đường
như những mảnh tả tơi của váy áo cô gái.
Chúc các bạn có những ngày vui vẻ và sáng tươi…
Ông đổ sâm banh vào tách, nâng lên môi cô.
Mở ra, ông nói.
Cô mở.
Bên ngoài, một người lính nhổ
điếu thuốc lá khi tiếng bước chân
dồn dập trên quảng trường như đá tự trên trời rơi xuống. Chúc tất cả
các bạn có một mùa Giáng Sinh trắng khi người cảnh sát công lộ
nới lại bao súng ngắn.
Tay ông lần theo đường viền
trên chiếc váy trắng của cô.
Mắt ông đen.
Tóc cô đen.
Một cây nến.
Bóng họ: Hai ngọn bấc.
Chiếc xe tải quân sự tăng tốc vượt qua ngã tư đường, tiếng con nít
la hét bên trong. Một chiếc xe đạp
văng qua cửa sổ. Khi bụi cuốn lên cao, một con chó đen
nằm dài trên đường, hổn hển thở, hai chân sau
dập nát vào vùng sáng
của một mùa Giáng Sinh trắng
Trên chiếc bàn đầu giường, một cành mộc lan đơm hoa như bí mật lần đầu
hé mở.
những ngọn cây lấp lánh và trẻ con đang lắng tai nghe, ông cảnh sát trưởng
nằm úp mặt trong bể Coca.
Bức ảnh cầm tay của bố ông đẫm nước
bên vành tai trái.
Bài hát lướt qua thành phố như người góa phụ.
Giáng Sinh trắng… Giáng Sinh trắng…tôi đang mơ về một tấm màn tuyết
buông xuống từ vai cô.
Tuyết rơi lách tách trên cửa sổ. Tuyết vỡ tung thành mảnh
cùng với tiếng súng nổ, Bầu trời nhuộm đỏ.
tuyết bám trên bầy xe tăng đang phá đổ những bức tường thành phố.
Một chiếc trực thăng đưa người sống ra khỏi tầm với.
Thành phố trắng tinh như trang giấy chờ mực vấy lên.
một giọng nói trên radio la lớn chạy chạy chạy.
những cánh hoa sữa trên thân mình con chó đen
như những mảnh tả tơi của váy áo cô gái.
Chúc các bạn có những ngày vui vẻ và sáng tươi. Cô nói
điều gì đó nhưng không ai trong họ nghe ra. Khách sạn
bên dưới họ rung lên. Chiếc giường: một băng nguyên
rạn nứt.
Đừng sợ, ông nói, lúc trái bom đầu tiên thắp sáng
khuôn mặt họ, những người anh em của tôi đã thắng
và ngày mai…
Đèn tắt.
Tôi đang mơ. Tôi đang mơ…
tôi nghe thấy tiếng nhạc ngựa trên tuyết trắng…
Trên quảng trường bên dưới: một nữ tu, bốc cháy,
lặng lẽ chạy về phía thượng đế của cô –
Mở ra, ông nói.
Cô mở.
* Milk flower là hoa sữa (blackboard), nhưng cũng có thể là hoa đại, hoa sứ (Flor de Leche).
– Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh Aubade with Burning City trong tập thơ Night sky with exit wounds
– Ian Nghĩa Bùi hiệu đính
Bấm vào đây để nghe ca khúc White Christmas qua sự trình bày của Bing Crosby
Pháp Hoan dịch thơ Ocean rất hay.
Chị không biết nói thế nào về thơ của Ocean Vuong, speechless. They are beautiful, powerful and raw beyond words. Tiếng Việt của chị không đủ để diễn tả cái đẹp rất “raw” của nó.
Nếu có dịp nghe Ocean đọc thơ thì càng mến hơn nữa. Giọng đọc của cậu có khi nhỏ nhẹ, ôn tồn, ngập ngừng, có khi dồn dập, lảo đảo như những câu thơ của cậu. Nghe rất cảm động.
Chị chưa đọc hết tập thơ, không dễ gì đọc hết trong một thời gian ngắn, bởi thơ của cậu bắt ta đọc đi đọc lại mãi. Nó đang nằm trên đầu giường của chị.
In the body, where everything has a price,
I was a beggar. On my knees,
I watched, through the keyhole, not
the man showering, but the rain
falling through him: guitar strings snapping
over his globed shoulders.
He was singing, which is why
I remember it. His voice —
it filled me to the core
like a skeleton. Even my name
knelt down inside me, asking
to be spared.
He was singing. It is all I remember.
For in the body, where everything has a price,
I was alive. I didn’t know
there was a better reason.
That one morning, my father would stop
–a dark colt paused in downpour–
& listen for my clutched breath
behind the door. I didn’t know the cost
of entering a song–was to lose
your way back.
So I entered. So I lost.
I lost it all with my eyes
wide open.
ThíchĐã thích bởi 1 người