Đám mây
Tôi là đám mây trắng, bồng bềnh, nhẹ tênh, tôi bay qua nhiều vùng đất lạ.
Tôi bay dưới trời đêm đầy sao, tôi bay trên núi cao buổi sớm. Tôi bay qua lều bạt ướt sương của giống dân du mục trên đồng cỏ mênh mông, tôi bay theo những cánh chim di cư trên biển xanh bạc sóng; chuyến hành trình của tôi kéo dài ngày này qua tháng nọ, ngỡ sẽ không bao giờ kết thúc.
Rồi một chiều cuối đông, tôi bay qua một hồ nước đọng. Soi mình trong lòng nước, tôi nhận ra khuôn mặt mình đã trở nên đen tối tự bao giờ. Không làm chủ được bản thân, tôi nấc lên thành tiếng, nhỏ từng giọt nước mắt lạnh lẽo xuống mặt hồ.
Cho chị viết tiếp truyện của Pháp Hoan nhé:
… thế rồi có một thiền sư đi qua hồ, cúi xuống múc nước đem về mặc cốc để đun sôi nấu trà cho buổi thiền trà của mình.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Happy Ending ha, chị Tống Mai.
ThíchĐã thích bởi 1 người
và thế là tôi, đám mây bồng bềnh, được nằm trong tách trà thanh khiết của thiền sư.
Pháp Hoan viết đoản này hay lắm.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Cám ơn chị!
ThíchThích