Thi Sĩ | Der Dichter – Hermann Hesse

THI SĨ

Chỉ chiếu sáng lên tôi, người cô quạnh,
Những vì sao vô tận của màn đêm,
Đài phun nước thầm thì những bài hát thần tiên,
Chỉ để mình tôi nghe, người cô quạnh
Như những giấc mơ trên miền quê giá lạnh
Trôi đi chiếc bóng đầy sắc màu của mây.
Chẳng phải căn nhà hay nông trại nơi đây
Chẳng phải cánh rừng hay đặc quyền săn bắn,
Tôi không nhận được gì, không gì cả,
Những gì thuộc về tôi sẽ chẳng thuộc về ai,
Những con suối tuôn trào phía sau bức màn cây,
Và biển cả kinh hoàng trong cuồng phong bão tố,
Và con chim trong bàn tay trẻ nhỏ,
Và tiếng hát cất lên cùng với tiếng khóc than,
Vào buổi chiều tà trong xúc cảm cô đơn,
Của một người đàn ông đang thầm thương trộm nhớ.
Những đền đài thần linh là của tôi tất cả,
Những chiếc găng tay của quá khứ đẹp xinh
Và cả mái vòm đang phát sáng lung linh,
Của thiên đường tương lai là nhà của tôi đó:
Trong chuyến bay của linh hồn lên trên miền sáng tỏ,
Nhìn vào tương lai của kẻ được ban ơn,
Tình Yêu, vượt lên trên luật lệ, giữa niềm hân hoan.
Được tìm thấy lần nữa, thiêng liêng chuyển hoá:
Người nông dân, vua chúa, thương gia và thuỷ thủ,
Kẻ làm vườn, mục tử, không bỏ sót một ai!
Tất cả sẽ ăn mừng thế giới của ngày mai.
Những chỉ có mỗi nhà thơ vắng mặt,
Kẻ mãi cô đơn, lặng im giữa vạn vật,
Kẻ mãi vác mang niềm khao khát của con người,
Một ảnh hình nhợt nhạt, kẻ mà tương lai,
Sự vẹn toàn của thế giới không còn cần đến nữa.
Với những vòng hoa trên mộ phần tàn úa,
Nhưng chẳng người nào còn nhớ đến tên ông.

_____
* Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh Poet của James Wright. Nguyên tác thơ của Hermann Hesse.
* Artwork by Dante Gabriel Rossetti.

3 comments

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s