17 bài thơ của nữ thi sĩ người Mỹ Sara Teasdale.
Nhưng Không Đến Với Em
Đêm tháng Tư ngọt ngào và yên ắng
Hoa bừng lên trong ánh sáng dịu hiền
Thanh bình đến trên đôi chân tĩnh lặng
Nhưng không đến với em.
Trong lồng ngực của anh giờ đây đã
Giấu đi rồi những năm tháng bình yên
Tình yêu đến đêm nay cho tất cả
Nhưng không đến với em.
Khi Em Còn Có Thể
Gió và băng giá cùng mưa rơi xối xả,
Sương buổi ban mai che mất bầu trời xanh,
Cơ thể đớn đau và linh hồn mệt lả,
Em sẽ chịu đựng để chung sống cùng anh.
Em sẽ yêu anh khi em còn có thể,
Bởi cuộc đời em sắp kết thúc từ đây
Em sẽ nằm xuống trong đêm đen quạnh quẽ,
Ngay cả nỗi đau cũng bỏ xác thân này.
Em Không Là Của Anh
Em không là của anh, không lạc mất trong anh
Không lạc mất trong anh, dẫu em hằng khao khát
Như ánh nến thắp lên trong buổi trưa mờ nhạt
Như bông tuyết dịu dàng tan vào lòng biển xanh.
Nhưng anh lại yêu em, và em thấy chính anh
Vẫn tinh thần sáng tươi, vẫn trái tim chân thật
Nhưng em lại là em, kẻ khát khao đánh mất
Ánh sáng bản thân mình trong ánh sáng tình yêu.
Ôi hãy ném em vào vực thẳm của con tim
Giũ bỏ mọi giác quan để trở nên câm điếc
Để được cuốn phăng đi bởi tình yêu mãnh liệt
Như ngọn nến bập bùng trước bão tố tình anh.
Em Cũng Chẳng Quan Tâm
Khi em qua đời và trên cao là tháng Tư rực rỡ
Đang giũ đi mái tóc còn ướt đẫm mưa xuân,
Dẫu anh có cúi xuống cùng trái tim tan vỡ,
Em cũng chẳng quan tâm.
Em sẽ ngủ yên như muôn vàn chiếc lá
Khi cơn mưa đè nặng những nhành cây,
Và em sẽ câm nín cùng trái tim sắt đá
Hơn cả anh lúc này.
Nụ Hôn
Em uớc rằng người ấy sẽ yêu em,
Và hôn lên đôi môi em nồng thắm,
Nhưng giờ đây em như chim gãy cánh
Không thể bay về phương nam.
Dẫu biết rằng người ấy đã yêu em,
Nhưng đêm nay con tim em trĩu nặng;
Bởi nụ hôn của người không nồng thắm
Như những gì em mơ.
Đường Bay Của Chim Én
Em yêu khắc giờ của gió và ánh sáng,
Yêu những khuôn mặt và ánh mắt đàn ông,
Yêu sự chuyển hướng của tinh thần sáng trong
Như chim én bay giữa trời đêm tháng tám.
Đến Người Phương Xa
Từ một nghìn dặm đường xa bay đến,
Tiếng ai khóc trong đêm,
Sắc rõ như ánh chớp mới hiện lên,
Gọi tên em, da diết!
Đó là giọng người em yêu thắm thiết,
Trong bóng tối lặng thinh-
Em gửi lại bằng lời của con tim:
‘Người yêu em, em biết!’
Đêm Nay
Trăng là bông hoa khảm ngọc
Toả sáng giữa bầu trời xanh;
Trăng kia cho trời ôm ấp,
Còn em lại để cho anh.
Trăng là bông hoa không cuống
Toả sáng giữa trời bao la
Vĩnh cửu làm ra cho chúng,
Còn đêm nay thuộc về ta.
Hoàng Hôn Thời Chiến
Thêm nửa giờ thôi và người yêu em sẽ đến
Ôm em ở trong tay và trao em một nụ hôn
Nhưng còn người phụ nữ ở bên kia bờ biển
Người nào sẽ xuất hiện vào cuối buổi hoàng hôn?
Thêm nửa giờ thôi và con tim em háo hức
Khi nghe tiếng bước chân, tiếng khoá chạm vào nhau
Nhưng còn người phụ nữ ở bên kia bờ biển
Vẫn đợi một bóng hình đã nằm xuống từ lâu!
Sẽ Có Mưa Nhẹ
Sẽ có mưa nhẹ và mùi hương của đất,
Và chim én lượn lờ cùng tiếng kêu trong vắt;
Và lũ ếch dưới hồ trong đêm tối hát ca,
Và cây mận trắng toát bung mình ra hoa;
Chim hoét lửa khoác bộ lông đỏ chót
Đậu xuống hàng rào và cất lên tiếng hót;
Và chẳng người nào còn nhớ về chiến tranh
Khi mọi thứ trôi dần vào lãng quên.
Không một ai, cỏ cây hay thú vật
Sẽ quan tâm nếu loài người biến mất;
Và Mùa Xuân, thức dậy sáng hôm nay,
Chắc gì biết rằng thế giới đã đổi thay.
Mùa Xuân Thời Chiến
Em cảm thấy mùa xuân ở phương xa,
Bởi mùi hương của nụ hoa và lá-
Nhưng cớ chi từ một nơi xa lạ
Xuân lại về với thế giới buồn đau.
Kìa mặt trời toả sáng ở trên cao,
Rồi đêm đến muôn vì sao lấp lánh-
Nhưng ánh ngày sao vẫn còn vương vấn
Để loài người mãi tàn sát lẫn nhau.
Kìa ngọn cỏ đang tỉnh giấc chiêm bao
Khẽ mọc lên, dạt dào muôn đợt sóng-
Nhưng cỏ kia sao nhẫn tâm xao động
Trên nấm mồ của những mái đầu xanh.
Cặp nhân tình từng cất bước đi quanh
Dưới tàng cây hoa táo rơi lả tả-
Nhưng giờ đây cặp tình nhân kia đã
Mãi chia lìa bởi Cái Chết Màu Tro.
Tiếng Khóc
Em có đôi mắt cho anh nhìn ngắm,
Và có đôi tay để chạm bàn tay,
Nhưng đối với anh muôn đời em chỉ
Một giọng nói đắng cay.
Em có bầu ngực cho đầu anh tựa,
Và có đôi môi để chạm bờ môi,
Nhưng đến khi chết cuộc đời em chỉ
Một tiếng khóc đơn côi.
Thuý Cúc Dại
Vào mùa xuân em hỏi bông cúc dại
Có thật chăng những lời nói của anh,
Đoá cúc dại bé nhỏ và tinh ranh
Luôn luôn biết những gì em muốn biết.
Trên cánh đồng muôn loài hoa đã chết,
Gió mùa thu thổi qua đám cỏ khô,
Chỉ còn lại bông thuý cúc ngu ngơ
Không hề biết những gì em muốn biết.
Ánh Mắt
Strephon hôn em vào mùa xuân,
Robin khi thu đến,
Nhưng Colin chỉ nhìn em trìu mến
Mà không hề hôn em.
Strephone chỉ vui đùa cùng em,
Còn Robin giễu nhại,
Nhưng nụ hôn bằng mắt của Colin còn mãi
Cả ngày lẫn đêm.
Gió Tháng Năm
Em nói rằng: ”Em đã đóng con tim
Như người ta đóng chặt đôi cánh cửa
Để Tình Yêu chết đói ở bên trong
Và không còn làm phiền lòng em nữa.”
Nhưng ở trên mái ngói đã nổi lên
Những cơn gió của tháng Năm ẩm ướt
Và dọc theo con phố nhỏ không tên
Tiếng dương cầm trên bàn tay lả lướt.
Trong căn phòng đẫm ánh sáng hiền hoà
Tình Yêu em đang trở nên cuồng nộ:
”Nếu như em không mở cửa cho ta
Ta sẽ làm trái tim em tan vỡ.”
Thuật Giả Kim
Em sẽ nâng trái tim như mùa xuân
Nâng đoá cúc lên cơn mưa buổi sáng;
Trái tim em như chiếc cốc màu xanh
Chẳng giữ gì ngoài những niềm cay đắng.
Em sẽ học từ hoa lá trên cao
Giữ trong mình những sắc màu lấp lánh,
Để chuyển hoá thứ rượu của khổ đau
Thành chất vàng óng ánh.
Hãy Lãng Quên
Hãy lãng quên như bông hoa quên lãng,
Như ngọn lửa đã một lần cháy lên,
Hãy lãng quên, quên lãng và lãng quên,
Và thời gian sẽ làm ta già cả.
Nếu ai hỏi, hãy nói rằng ta đã
Lãng quên rồi, thời quá khứ xa xôi,
Như hoa cỏ, như lửa, dấu chân ai
Đã mất rồi trong tuyết xưa quên lãng.
____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh của nữ nhà thơ người Mỹ Sara Teasdale.
* Artwork: The Solitude by Jean-Baptiste-Camille Corot.
ThíchĐã thích bởi 3 người