[Khó làm sao để có thể tha thứ] | [Wie schwierig ist verzeihen] – Ingeborg Bachmann

[Khó làm sao để có thể tha thứ]

Khó làm sao để có thể tha thứ,
đây là một công việc mệt mỏi và dài lâu
nó khiến tôi phải bận rộn, lo âu
qua bao nhiêu ngày tháng.

Nỗi căm hờn đã khiến tôi đổ bệnh.
Tôi trở nên biến dạng, những khối mủ này
chúng kiểm soát tôi, chúng cho tôi hay
rằng tôi vẫn sống giữa đồng loại.

Tôi chỉ biết rằng, tôi phải
không được oán giận căm hờn,
và mong rằng người sẽ tử thương,
đây là điều tôi không hề ao ước,
hay dưới đôi tay của mình,

Tôi học được rằng, tôi phải
biết yêu thương kẻ không đội trời chung,
và điều này chẳng khó để hình dung,
bởi làm sao kẻ thù tôi có thể
làm được nhiều hơn những điều tồi tệ
mà họ đã làm đối với tôi.
Nếu một viên đạn bay lạc,
nếu ai đó nhổ nước bọt vào mặt,
như ngày hôm qua, tôi sẽ không chống đối
trước tình yêu đã quy định cho tôi.

Tôi sợ hãi thứ tình yêu
mà người đã gieo vào tâm khảm
với những mục đích kinh hoàng, khiếp đảm.
Hoàn toàn huỷ hoại bởi axit sục sôi,
bởi thuốc phiện, thạch tín, và cả bản thân tôi
đã hoàn toàn tê cứng bởi đao điều đổ vỡ.

Thế nên với người tôi không còn sống nữa,
và tôi đã chết, nơi tôi đang hiện diện.
Tôi đếm những chấn song, để có thể tiếp tục,
ăn hai bữa mỗi ngày, và rồi
ân xá bản thân tôi,
và cầu xin những thứ
sẽ dìm tôi vào giấc ngủ một năm.

[Wie schwierig ist verzeihen]

Wie schwierig ist verzeihen,
Eine so langsame und muuselige Arbeit,
Mit der allein ich beschaetict bin,
Seit so vielen Jahren.

Der Hass hat mich krank gemacht,
ich bin entstellt, diese Eiterbeuelen
verbieten es mir, mich noch unter
Menschen zu zeigen.

Ich Weiss nur, dass ich
nicht mehr so hassen darf
nicht deine Tod wuunschen,
den ich auch gar nicht wuunsche,
oder von meiner Hand,

Ich habe gelernt, dass meine
seine Feide lieben muss, und
dies ist so leicht, denn wie
sollen den meine Feide
mir mehr als Boeses stun koennen.
Wenn eine Kugel sich verirrt,
wenn mir ener ins Gesicht spuckt,
wie gestern, habe ich keine Bedenken
gegen die Liebe, dir mir verordnet ist.

Ich habe Angst, vor der Liebe,
die du mir eingefloest hast
in der grausamsten Absicht.
Ganz zersetzt von schneidenden Saeuren,
von dem vielen Arsen, dem Opium,
ganz betarubt von meiner Zerstoerung.

Da ich bin dir nicht mehr lebe,
und ich schontot bin, wo bin ich.
Die Staebe zaellen, ausherren,
fresse zweimal am Tag, dann
die Notdurft verrichten,
betteln um Mittel,
die mich im jahrlangen Schlaf versenken.

____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức [Wie schwierig ist verzeihen] của nữ nhà thơ người Áo Ingeborg Bachmann trong Gedichte 1962-1963 (Những Bài Thơ 1962-1963).

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s