Muối và Bánh Mì
(Ingeborg Bachmann)
Bây giờ cơn gió gửi những đường ray lên phía trước,
trên những chuyến tàu chậm chạp chúng ta sẽ đi theo
và những hải đảo không thể cư ngụ này,
niềm tín thác đặt bên niềm tín thác
Trong bàn tay của người bạn già nhất
tôi trao lại chiếc chìa khoá hộp thư; và bây giờ người mưa
sẽ chăm sóc ngôi nhà tối tăm và hoàn tất
những đường kẻ trong cuốn sổ cái mà tôi đã vẽ
kể từ khi tôi hiếm có ở nhà.
Mi, trong lễ phục của cơn sốt trắng tinh,
thâu gom lại lưu đày và xé nát
từ xác thịt của những cây xương rồng một chiếc gai sắc
–biểu tượng của quyền uy
khiến chúng ta phải cúi đầu ngoan ngoãn.
Chúng ta biết
rằng chúng ta mãi mãi là tù nhân của đại lục
và lần nữa chúng ta sẽ đầu hàng trước bệnh tật,
và những ngọn triều của sự thật
sẽ chẳng còn hiếm hoi.
Cho giấc ngủ trong vách đá
là một chiếc đầu lâu ít được thắp lên,
móng vuốt treo bên trong móng vuốt
trong những tầng đá tối, và dấu thánh xưa
được chữa lành bởi màu tím của núi lửa.
Từ những cơn bão lớn của ánh sáng
không một ai với tới được cuộc đời.
Vậy nên tôi gom muối
khi biển cả trước chúng ta thắng lợi,
và rút lui
và đặt nó lên ngưỡng cửa
và bước vào nhà.
Chúng ta chia bánh mì với cơn mưa;
bánh mì, một khoản nợ, và một mái nhà.
____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức của nữ nhà thơ người Áo Ingeborg Bachmann.