Trong sự tranh chấp không ngừng nghỉ giữa khoa học và tôn giáo, lý trí và đức tin, ánh sáng và bóng tối, đam mê và tội lỗi… có một ranh giới mong manh cho linh hồn tôi trú ngụ, và tôi gọi đó là nghệ thuật.
Cách ngôn: Pháp Hoan_
Tranh của William Blake.
Tôi rất yêu quý cuộc đời này, và được sinh ra làm chính mình là một niềm vui lớn, dẫu phải mất 15 năm để nhận ra được điều đó. Có lẽ vì đã trải qua những giờ phút cô đơn nhất, hoang mang nhất của tuổi trẻ nên mọi thứ đối với tôi lúc nào cũng đẹp đẽ và mới mẻ. Bạn bè ở đây vì thế mong muốn tôi có thể chia sẻ những kinh nghiệm đó cho con cháu của họ để chúng có được một đời sống cân bằng và hạnh phúc. Lần nào tôi cũng từ chối, bởi lẽ làm sao tôi có thể khuyên một cá nhân nào đó về một đời sống cân bằng và hạnh phúc khi bản thân tôi lại là người cực đoan và thiếu cân bằng nhất. Từ khi còn bé tôi đã cực đoan, không biết cách chơi với bạn bè cùng trang lứa, mới 10 tuổi đã bị nhồi nhét bởi tư tưởng Phật Giáo Tịnh Độ Tông (mỗi ngày hai thời niệm Phật và học kinh), 13 tuổi quyết định ăn chay trường (mẹ tôi nấu một món ăn 6 tháng vì muốn tôi phải ăn mặn trở lại nhưng cuối cùng bà cũng phải từ bỏ ý định này). Bỏ gia đình để đi xuất gia, bỏ thầy tổ để truy tìm Tự do cá nhân… dành 15 năm tuổi trẻ để theo đuổi những mục đích mơ hồ dẫu biết rõ rằng đoạn cuối con đường cũng chỉ là vô vọng, nhưng vẫn phải tiếp tục đi tới; tất cả mọi quyết định trong đời tôi đều là những quyết định cực đoan dưới con mắt của người trong và ngoại đạo, vậy thì làm sao tôi có thể chỉ dạy cho ai đó về sự cân bằng khi chính bản thân tôi lại là hiện thân của những điều trái ngược.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Tôi xuất gia năm 14 tuổi khi vừa học xong lớp 9, một trong những điều tôi hối tiếc nhất là con đường giáo dục bất cập của mình. Vì tăng sinh tu học theo truyền thống Làng Mai không được phép tiếp tục chương trình thế học, mà chỉ được đào tạo theo chương trình giáo lý Làng Mai, nên mọi thứ đối với tôi trong 15 năm qua đều là quá trình tự học. Tôi tự học những môn học mà mình yêu thích, tự học làm thơ, viết văn, tự học thêm ngoại ngữ để dịch thơ, tự học vẽ và nặn tượng… và trên hết, tự học cách mưu sinh nhưng chưa bao giờ thoả hiệp trong một thế giới đầy dẫy những giáo điều.
ThíchĐã thích bởi 1 người
Một cuộc đời tự tại, đẹp và đáng sống. Em tôi sẽ không nhìn lui.
ThíchĐã thích bởi 2 người