Sir Derek Alton Walcott (23/1/1930 – 17/3/2017) là nhà thơ, nhà soạn kịch người Sant Lucia (đảo quốc Trinidad và Tobago), chủ nhân của giải Nobel văn học năm 1992. Ông từng là giáo sư chuyên ngành thơ ca tại đại học Essex từ năm 2010 đến năm 2013. Tác phẩm lớn nhất trong sự nghiệp của ông Homeric epic poems Omeros (1990) được các nhà phê bình xem là thành tựu chính yếu đưa Walcott đến giải Nobel. Derek Walcott được trao nhiều giải thưởng trong suốt sự nghiệp sáng tác của mình, bao gồm giải Obie năm 1971 cho vở kịch Giấc mơ trên đồi khỉ (Dream on Monkey Montain), giải thưởng ‘’thiên tài’’ của MacAthur Foundation, giải Royal Society of Literature, the Queen’s Medal for Poetry, giải thưởng OCM Bocas cho văn chương Caribe, giải T. S. Eliot năm 2011 cho tác phẩm White Egrets và giải thưởng Thành tựu trọn đời do Guffin Trust For Excellence In Poetry trao tặng năm 2015.

Tháng Tám Tối Tăm || Dark August – Derek Walcott
Tháng Tám Tối Tăm
Thật nhiều mưa và thật nhiều sự sống, như bầu trời phình to
trong tháng Tám đen này. Em tôi, vầng mặt trời
cuộn mình trong căn phòng màu vàng và sẽ không ló dạng
Tất cả trôi thẳng xuống địa ngục, những ngọn núi bốc hơi
như ấm trà trên bếp, những dòng sông cuộn chảy, vẫn thế,
em sẽ không chịu mọc lên và chấm dứt cơn mưa
Em ở trong căn phòng, mơn trớn những thứ cũ xưa
những bài thơ tôi viết, tay mân mê tập ảnh. Dù sấm có nổ ra
như tiếng kêu loảng choảng của bát đĩa phía trên xa
em sẽ không lộ diện
em có biết anh yêu em nhưng lại thấy mình thật vô vọng
để làm tạnh cơn mưa? Và anh đang cố gắng từ từ
để yêu được những ngày đen tối, những ngọn đồi bốc hơi
yêu không khí và lũ muỗi lắm lời
và nhắp lấy từng thìa thuốc đắng
để khi em hiện ra, em của anh
chia từng hạt mưa bay
với vầng trán giắt đầy hoa và ánh mắt tha thứ
tất cả sẽ không còn như cũ, mà là sự hiển nhiên
(em thấy đấy chúng sẽ không để anh yêu
những gì anh muốn), bởi vì, em của anh, để rồi
anh phải học cách yêu những ngày đen tối như những ngày tươi sáng
Cơn mưa đen, ngọn đồi trắng, đã có một lần
Anh chỉ yêu em và niềm hạnh phúc của anh
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh
_________
Dark August
So much rain, so much life like the swollen sky
of this black August. My sister, the sun,
broods in her yellow room and won’t come out.
Everything goes to hell; the mountains fume
like a kettle, rivers overrun; still,
she will not rise and turn off the rain.
She is in her room, fondling old things,
my poems, turning her album. Even if thunder falls
like a crash of plates from the sky,
she does not come out.
Don’t you know I love you but am hopeless
at fixing the rain ? But I am learning slowly
to love the dark days, the steaming hills,
the air with gossiping mosquitoes,
and to sip the medicine of bitterness,
so that when you emerge, my sister,
parting the beads of the rain,
with your forehead of flowers and eyes of forgiveness,
all with not be as it was, but it will be true
(you see they will not let me love
as I want), because, my sister, then
I would have learnt to love black days like bright ones,
The black rain, the white hills, when once
I loved only my happiness and you.