VẮNG MẶT
(Charlotte Mary Mew)
Đôi khi em biết được lối đi
Từ bờ vịnh xa xôi, thong dong người đến;
Những cơn gió mặn nồng đi lên từ biển
Mang hương tóc của người thổi đến bên em.
Trong khu vườn mùa hè nơi gió nhẹ nhàng lên
Chạm vào cơ thể em, những nhánh cành xanh thẫm
Khuấy động những giấc mơ của cỏ non ướt đẫm
Em thấy đôi chân người lặng lẽ bước đi qua.
Trên những luống đất dài nơi bông hồng sinh ra
Đang yên nghỉ tối nay, hoa khép mình mơ mộng
Như lồng ngực của người cách xa muôn tiếng động
Của những chú ngựa thồ giẫm nát nụ hồng tươi.
Sẽ chẳng còn hé mở, dẫu chỉ một lần thôi
Trên đôi mắt mù loà bởi cơn mưa tầm tã
Ôi ánh mắt của người giống như sao mùa hạ.–
Có những điều, ngay cả sao trời cũng chẳng thể nhìn ra.
Nhưng xin hãy nguyện cầu, nguyện cầu đến phương xa
Với đôi tay nặng nề vẫn còn nguyên vết sẹo
Với đôi môi lặng thầm đã trở nên khô héo
Em sẽ trả lời Người. Và Người sẽ để em đi!
Absence
(CHARLOTTE MARY MEW)
Sometimes I know the way
You walk, up over the bay;
It is a wind from that far sea
That blows the fragrance of your hair to me.
Or in this garden when the breeze
Touches my trees
To stir their dreaming shadows on the grass
I see you pass.
In sheltered beds, the heart of every rose
Serenely sleeps to-night. As shut as those
Your garded heart; as safe as they fomr the beat, beat
Of hooves that tread dropped roses in the street.
Turn never again
On these eyes blind with a wild rain
Your eyes; they were stars to me.–
There are things stars may not see.
But call, call, and though Christ stands
Still with scarred hands
Over my mouth, I must answer. So
I will come–He shall let me go!
________________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh của nữ nhà thơ người Anh Charlotte Mew (1869 – 1928).
* Artwork by John William Waterhouse.
💙
ThíchThích
ThíchThích