Mở Lời Với Chiều Hôm
(Ingeborg Bachmann)
Nỗi ngờ vực của em, cay đắng và khôn nguôi,
đã cạn dần trong vực sâu của buổi tối.
Nỗi muộn phiền ca hát ở bên tai.
Em lắng nghe …
Những gì xảy đến ngày hôm qua!
Bây giờ đang diễn ra thêm lần nữa!
Em biết được lối đi của giấc ngủ
qua đồng cỏ ngọt ngào.
Chốn ấy em chưa hề khát khao.
Dẫu vậy em không hề hay biết, rằng nơi nào kết thúc
Mặt hồ tối ám của nỗi giày vò.
Một chiếc gương thật sáng và to,
sẽ nằm ở đó,
lấp lánh với niềm đau nỗi khổ,
và nó sẽ chỉ cho ta thấy rõ,
những nguyên do.
Dem Abend gesagt
Meine Zweifel, bitter und ungestillt,
versickern in den Abendtiefen.
Müdigkeit singt an meinem Ohr.
Ich lausche…
Das war doch gestern schon!
Das kommt und geht doch wieder!
Die Schlafwege kenn ich bis ins süßeste Gefild.
Ich will dort nimmer gehen.
Noch weiß ich nicht, wo mir der dunkle See
die Qual vollendet.
Ein Spiegel soll dort liegen,
klar und dicht,
und will uns,
funkelnd vor Schmerz,
die Gründe zeigen.
______________________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức Dem Abend gesagt trong tác phẩm Gedichte 1945-1956 (Những Bài Thơ Thời Kỳ Đầu 1945-1956). Nguyên tác thơ của nữ nhà thơ người Áo Ingeborg Bachmann.
💙💙💙
ThíchThích