Chớm Trưa | Früher Mittag – Ingeborg Bachmann

CHỚM TRƯA
(Ingeborg Bachmann)

Cây đoan tĩnh lặng xanh lên trong mùa hè mới chớm,
cách xa phố xá trong ánh sáng mập mờ
của mặt trăng nhợt nhạt buổi ban trưa. Giờ đã đến,
khi mặt trời loé trong đài phun nước,
khi đôi cánh tả tơi của loài chim thần thoại cổ xưa
vươn khỏi đống đổ nát,
và cánh tay rã rời vì ném đá
chìm trong thảm lúa mì.

Nơi bầu trời nước Đức làm tối tăm mặt đất,
thiên thần mất đầu của nó kiếm tìm mộ huyệt cho nỗi hờn căm
và hiến tặng cho mi một bát tim.

Một nắm đau thương sau ngọn đồi vừa biến mất.

Bảy năm sau
nó xảy đến với mi lần nữa,
bên đài phun nước trước cánh cổng,
đừng nhìn sâu quá vào bên trong,
bởi mắt mi lệ đã chảy thành dòng.

Bảy năm sau
bên trong nhà xác,
những người treo cổ ngày hôm qua
uống cạn chiếc cốc vàng.
Mi hạ mi mắt trong hổ thẹn.

Trưa đã đến, trong đống than hồng
thanh sắt đã uốn cong, trên gai nhọn
lá cờ vừa được kéo, và trên vách đá
của giấc mộng cổ xưa nơi cánh đại bàng
được tôi luyện mãi mãi.

Chỉ có hy vọng thu mình lại, loà trong ánh dương quang.

Tháo sợi xích ra và giúp nó
đi xuống con dốc này, hãy bịt kín
đôi mắt nó, để những chiếc bóng
không thiêu chúng thành tro!

Nơi bầu trời của nước Đức làm tối tăm mặt đất
một đám mây kiếm tìm lời nói và lấp đầy chiếc hố bằng sự lặng thinh
trước khi mùa hè nghe thấy chúng trong cơn mưa nặng hạt.

Điều không thể nói đã qua đi, hầu như câm lặng, bên trên vùng đất:
trưa đã đến.

Früher Mittag

Still grünt die Linde im eröffneten Sommer,
weit aus den Städten gerückt, flirrt
der mattglänzende Tagmond. Schon ist Mittag,
schon regt sich im Brunnen der Strahl,
schon hebt sich unter den Scherben
des Märchenvogels geschundener Flügel,
und die vom Steinwurf entstellte Hand
sinkt uns erwachende Korn.

Wo Deutschlands Himmel die Erde schwärzt,
sucht sein enthaupteter Engel ein Grab für den Haß
und reicht dir die Schüssel des Herzens.

Eine Handvoll Schmerz verliert sich über den Hügel.

Sieben Jahre später
fällt es dir wieder ein,
am Brunnen vor dem Tore,
blick nicht zu tief hinein,
die Augen gehen dir über.

Siben Jahre später,
in einem Totenhaus,
trinken die Henker von gestern
den goldenen Becher aus.
Die Augen täten dir sinken.

Schon ist Mittag in der Asche
krümmt sich das Eisen, auf den Dorn
ist die Fahne gehißt, und auf den Felsen
uralten Traums bleibt fortan
der Adler geschmiedet.

Nur die Hoffnung kauert erblindet im Licht.

Lös ihr Fessel. führ sie
die Halde herab, leg ihr
die Hand auf das Aug, daß sie
kein Schatten sersengt!

Wo Deutschlands Erde den Himmel schwärzt,
sucht die Wolke nach Worten und füllt den Krater mit Schweigen,
eh sie der Sommer im schütteren Regen vernimmt.

Das Unsägliche geht, leise gesagt, übers Land:
schon ist Mittag.

____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức Dunkles zu zagen của Ingeborg Bachmann trong tác phẩm Die Gestundete Zeit (Thời Đáo Hạn). Có tham khảo bản dịch Anh ngữ của Peter Filkins trong Darkness Spoken.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s