24 bài thơ – Ingeborg Bachmann

24 bài thơ của Ingeborg Bachmann
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Đức
______________

PHÍA SAU BỨC TƯỜNG

Tôi treo như tuyết trên cành
trong thung lũng của mùa xuân,
như câu thần chú lạnh lẽo tôi trôi trong gió,
rơi ướt những nụ hoa
như một giọt sương
bên trong chúng tàn lụi
như thể chìm xuống một vũng lầy.
Tôi là Ý Nghĩ-Liên Hồi-Của-Cái Chết.

Bởi không thể bước đi trong yên lặng, tôi bay
qua mọi bầu trời trên những toà nhà vững chãi
phá đổ những hàng cột và những bức tường hư hoại.
Kể từ khi không thể ngủ trong đêm, tôi cảnh báo
những người xung quanh với tiếng thét của đại dương.
Tôi đi qua cửa miệng của những thác nước trào tuôn
và xô ngã những tảng đá từ đỉnh cao chói lọi.

Tôi là đứa trẻ của nỗi sợ hãi lớn lao dành cho thế giới
với niềm vui sướng và sự an bình luôn chứa đựng trong tim
như lưỡi hái trên cánh đồng vào một sớm bình minh
và tiếng chuông gióng lên khi ngày vừa kết thúc.

Tôi là Ý Nghĩ-Liên Hồi-Của-Cái Chết.

*
KHÔN NGUÔI

Trong khu rừng mùa đông
tôi bay quanh những trái cây của miền nam ấm áp.
Chúng sẽ rụng về tôi.
Tôi không hề biết
rằng chúng, cũng như tôi, có thể bay nhảy
và mong mỏi khát khao.

Mỏ của tôi đông cứng.
Bài hát bị lãng quên.
Tôi bay một đường bay vô định
với con mắt rách bươm,
qua vùng đất sỏi đá,
với móng vuốt của băng giá trên lông
nhưng miệng tôi vẫn khao khát chờ mong
những quả hạnh đào và những dòng sông lấp lánh.

Cái chết là một phần của tôi.
Trăng địa cực trong giấc mơ chiếu rạng
những rễ cây của vùng lãnh nguyên cay đắng
mong mỏi xác thân này.

Nhưng tôi vẫn chân thật mỗi ngày!
Tôi vẫn bay, với niềm khát khao cháy bỏng!

*
HÃY RỤNG XUỐNG, HỠI TRÁI TIM

Hãy rụng xuống, hỡi trái tim, từ cái cây thời gian,
hãy rụng xuống, những chiếc lá, từ tán cây băng giá,
đã một lần được ôm ấp bởi dương quang,
hãy rụng xuống, như nước mắt từ đôi mi mòn mỏi.

Dẫu lọn tóc anh mỗi ngày bay trong gió
quanh vầng trán nâu thẫm của chúa tể đất đai,
dưới chiếc áo một nắm tay ấn xuống
đã lọt vào khe hở vết thương dài.

Hãy vững chãi, nếu tấm lưng mềm mại của mây
một lần nữa bên anh cúi xuống.
Hãy chấp nhận, nếu những tổ ong của rặng Hymettus
lần nữa nhấn chìm anh.

Bởi một thân cây chẳng là gì đối với người nông dân trong cơn hạn hán,
một mùa hè thời quá ít đối với dòng giống vĩ đại của ta.

Và trái tim anh sẽ minh chứng điều gì?
giữa hôm qua và ngày mai nó chao lượn,
vô thanh và lạ lẫm,
và mỗi tiếng đập,
là cú rơi khỏi thời gian.

*
LY GIÁN

Trong rừng cây tôi không còn thấy cây.
Những nhánh cành trơ trụi, lá cuốn theo chiều gió.
Những trái cây ngọt ngào, nhưng tình yêu chẳng có.
Ngay cả niềm thoả mãn cũng chẳng thể ban cho.
Điều gì sẽ xảy ra?
Trước mặt tôi cánh rừng đang biến mất,
bên tai tôi không còn tiếng chim ca,
không thể ngủ trên đồng cỏ bao la.
Dẫu trong tôi thời gian luôn đầy ứ
nhưng cớ chi tôi khát thèm chính nó.
Điều gì sẽ xảy ra?

Trên đỉnh cao những đốm lửa sẽ bùng lên mỗi tối
Tôi có nên bước ra, tiến lại gần thêm một lần sau cuối?

Tôi không còn thấy được trên bất kỳ lối đi một lối đi nào.

*
MỞ LỜI VỚI CHIỀU HÔM

Nỗi ngờ vực của em, cay đắng và khôn nguôi,
đã cạn dần trong vực sâu của buổi tối.
Nỗi muộn phiền ca hát ở bên tai.
Em lắng nghe …
Những gì xảy đến ngày hôm qua!
Bây giờ đang diễn ra thêm lần nữa!

Em biết được lối đi của giấc ngủ
qua đồng cỏ ngọt ngào.
Chốn ấy em chưa hề khát khao.
Dẫu vậy em không hề hay biết, rằng nơi nào kết thúc
Mặt hồ tối ám của nỗi giày vò.
Một chiếc gương thật sáng và to,
sẽ nằm ở đó,
lấp lánh với niềm đau nỗi khổ,
và nó sẽ chỉ cho ta thấy rõ,
những nguyên do.

*
NÓI NHỮNG LỜI BÓNG TỐI

Như Opheus em chơi
cái chết trên những sợi dây cuộc đời
và với vẻ đẹp của thế giới
và mắt anh, cai quản cả bầu trời,
em chỉ biết nói những lời bóng tối.

Đừng quên rằng cả anh, thoát nhiên
vào buổi sáng hôm ấy, khi túp lều của anh
vẫn còn đẫm sương đêm và một bông cẩm chướng
ngủ quên trên tim mình,
anh nhìn thấy một con suối tối,
cuồn cuộn chảy qua anh.

Những sợi dây câm lặng
căng lên trong mạch máu,
em nắm lấy con tim anh đập mạnh.
Những lọn tóc anh hoá thành
mái tóc sẫm màu của đêm,
những bông tuyết đen của bóng tối
chôn kín khuôn mặt mình.

Và em không thuộc về anh.
Và hai ta bây giờ than khóc.

Nhưng như Orpheus em biết
cuộc đời ở bên kia cái chết,
và thẫm dần một màu xanh
trong con mắt nhắm vĩnh hằng của anh.

*
MUỐI VÀ BÁNH MÌ

Bây giờ cơn gió gửi những đường ray lên phía trước,
trên những chuyến tàu chậm chạp mà ta sẽ đi theo
và những hải đảo không thể cư ngụ này,
niềm tín thác đặt bên niềm tín thác

Trong bàn tay của người bạn già nhất
tôi trao lại chiếc chìa khoá hộp thư; và bây giờ người mưa
sẽ chăm sóc ngôi nhà tối tăm và hoàn tất
những đường kẻ trong cuốn sổ cái mà tôi đã vẽ
kể từ khi tôi hiếm có ở nhà.

Mi, trong lễ phục của cơn sốt trắng tinh,
thâu gom lại lưu đày và xé nát
từ xác thịt của những cây xương rồng một chiếc gai sắc
–biểu tượng của quyền uy
khiến chúng ta phải cúi đầu ngoan ngoãn.

Chúng ta biết
rằng chúng ta mãi mãi là tù nhân của đại lục
và lần nữa chúng ta sẽ đầu hàng trước bệnh tật,
và những ngọn triều của sự thật
sẽ chẳng còn hiếm hoi.

Cho giấc ngủ trong vách đá
là một chiếc đầu lâu ít được thắp lên,
móng vuốt treo bên trong móng vuốt
trong những tầng đá tối, và dấu thánh xưa
được chữa lành bởi màu tím của núi lửa.

Từ những cơn bão lớn của ánh sáng
không một ai với tới được cuộc đời.

Vậy nên tôi gom muối
khi biển cả trước chúng ta thắng lợi,
và rút lui
và đặt nó lên ngưỡng cửa
và bước vào nhà.

Chúng ta chia bánh mì với cơn mưa;
bánh mì, một khoản nợ, và một mái nhà.

*

NHỮNG NGÀY TRẮNG

Những ngày này tôi thức dậy cùng đám bạch dương
và chải lấy mớ tóc lúa mì trên trán
trước một chiếc gương làm từ băng.

Quyện vào hơi thở tôi,
sữa được đánh.
Vào buổi sớm bọt nổi lên dễ dàng.
Và nơi nào tôi làm mờ ô cửa, thời hiện lên
một đường nét từ ngón tay trẻ nhỏ,
và lần nữa tên mi: Sự thơ ngây!
Sau tất cả những năm tháng này.

Những ngày này tôi không thấy đớn đau
rằng tôi có thể quên
hoặc tôi cần phải nhớ.

Tôi yêu. Đến khi toả sáng
Tôi yêu và tạ ơn trời
Đã cho tôi học chúng thật nhanh.

Những ngày này tôi nghĩ về loài hải âu lớn
tôi cùng chúng chao lượn
về phía xa xôi
đến một vùng đất không tên không tuổi.

Trên đường chân trời tôi xác quyết
vẻ huy hoàng trong buổi hoàng hôn
châu lục kỳ diệu của tôi
ở chốn đó, hãy giải phóng tôi
khỏi tấm vải liệm này.

Tôi sống, và từ nơi xa ấy, tôi nghe thấy bài hát của loài chim thiên nga!

*
THỜI GIAN THẾ CHẤP

Những ngày tồi tệ hơn đang đến.
Thời gian thế chấp tới kỳ đáo hạn
hiện lên rõ ràng cuối chân trời.
Sớm thôi anh sẽ buộc lại dây giày
và xua lũ chó trở về trong bãi sậy.

Bởi những con cá nằm phơi thây
ruột gan đã đóng băng trong gió.
Hoa lupin cháy lên lặng lẽ.
Ánh mắt anh cắt qua màn sương mờ:
Thời gian thế chấp tới kỳ đáo hạn
hiện lên rõ ràng cuối chân trời.

Đằng xa người tình của anh chìm trong cát,
nó chảy qua mái tóc xõa của cô,
nó nhấn chìm lời nói của cô,
nó lệnh cô phải trở nên câm lặng,
nó nhận ra cô không là bất tử
và sẵn sàng từ giã
sau mỗi cái ôm.

Đừng nhìn quanh.
Hãy buộc lại dây giày.
Xua lũ chó trở về.
Ném những con cá vào biển.
Dập tắt hoa lupin!

Những ngày tồi tệ hơn đang đến.

*
GIÃ TỪ NƯỚC ANH

Tôi chưa đặt chân lên mặt đất của ngươi,
Đất nước lặng im, không làm phiền đến một hòn sỏi,
tôi được nâng lên cao trên bầu trời rộng lớn của ngươi,
đặt ở phía xa xôi, giữa mây mù và sướng khói,
rằng tôi đã từ giã ngươi,
ngay chính phút giây neo vừa thả xuống.

Ngươi đã khép đôi mắt tôi
bằng lá sồi và gió từ biển cả
những giọt nước mắt mà tôi đã nhỏ,
ngươi để ngọn cỏ được uống lấy đã đầy;
ra khỏi giấc mơ tôi, những mặt trời,
thách thức tôi đi xuyên qua vùng đất,
thế nhưng tất cả vội vàng biến mất,
khi ngày của ngươi khởi sự đi lên.
Và mọi thứ được giữ nguyên không nói.

Xuyên qua những con phố loài chim xám khổng lồ vỗ cánh
và xua tôi ra khỏi nơi này.
Tôi từng có mặt ở đây?

Tôi không muốn bản thân mình được thấy.

Mắt tôi mở.
Lá sồi và gió từ biển khơi?
Dưới những tảng đá ngoài khơi
trong lãnh thổ của ngươi, tôi thấy
đất nước của linh hồn tôi sụp đổ.

Tôi chưa đặt chân lên chốn ấy bao giờ.

*
MỖI NGÀY

Chiến tranh không còn được tuyên bố
nó vẫn đang tiếp diễn
Những điều chưa từng có
trở thành những thứ hiển nhiên.
Anh hùng tránh xa khỏi chiến trường.
Những kẻ yếu đuối lại đi vào chiến trận.
Đồng phục của ngày là sự kiên nhẫn,
ngôi sao hy vọng là tấm huân chương
thảm thương treo trước ngực.

Nó sẽ được trao tặng,
khi chẳng còn điều gì xảy ra,
khi những trái pháo rơi vào im lặng,
khi kẻ thù ta trở nên vô hình, bất động
và chiếc bóng của thứ vũ khí vĩnh hằng
trên bầu trời phủ kín.

Nó sẽ được trao tặng
cho sự ruồng bỏ những ngọn cờ,
cho sự dũng cảm đối mặt trước bạn bè,
cho sự bội phản những bí mật không xứng đáng
và cho sự khinh miệt
trước mỗi lệnh được ban ra.

*
THỜI CHIẾN

Đêm thời sâu lắng ở quanh tôi
với nỗi cô đơn và khổ ải.
Vách tường run rẩy thu mình lại
trên ổ bánh mì nước mắt trôi.

Căn nhà lạnh lẽo và đơn côi.
Không còn hơi ấm trong lò sưởi.
Hơi thở trên môi như làn khói
và bao hy vọng hoá mù khơi.

Đường phố ngáp dài ở khắp nơi
và gọi tên tôi thật rành rõ.
Với bao chán chường và nỗi khổ…
Đêm thời sâu lắng ở quanh tôi.

*
LỐI VỀ NHÀ

Trong đêm của hoa anh thảo
và cỏ đinh hương mơ màng,
để bước chân thêm khẽ khàng
tôi làm đôi chân ẩm ướt.

Sau lưng có kẻ bắt chước
bước đi, con ma cà rồng,
hơi thở của hắn phập phồng
mỗi khi nghiêng mình lấn tới.

Bao lâu hắn đã theo dõi?
Tôi đã đắc tội kẻ nào?
Thứ để cứu vớt cuộc đời
vẫn chưa một lần trao tặng.

Nơi vạt cỏ đêm đồng vọng
bên viền bể đá đơn côi,
từ con suối nhỏ, những lời –
lạnh lùng, cổ xưa lặp lại:

”Nếu không muốn bị huỷ hoại
chốn này nên chớ dừng chân;
nghe kìa, tiếng khoá lanh canh
hãy mau đi tìm chỗ trú!

Xác thịt gầy mòn héo rũ
nếu như chẳng được quan tâm,
đớn đau, mê sảng, hôn trầm
ta phải nghe thêm lần nữa.”

Sức mạnh cửa lời hăm doạ
đánh tôi gục xuống trên đường,
con ma to lớn dị thường
giương đôi cánh rời mặt đất,

nâng lên một nghìn khuôn mặt
bằng hữu và cả kẻ thù,
vành đai sao Thổ thâm u
tan thành muôn nghìn mảnh vỡ.

Vết cắn hằn sâu trên cổ
chìm vào bên dưới thịt da,
cánh cửa mở lớn thêm ra
lặng im, một màu xanh thẫm.

Và kìa những giọt máu nóng
long lanh trên bãi cỏ đêm.
Mắt tôi, xin hãy phủ lên
dưới chiếc mũ trùm kẻ ngốc.

*
SAU NHỮNG NGÀY XÁM

Một giờ duy nhất được tự do
Tự do và xa cách!
Như dạ khúc giữa các tầng trời
Và tôi muốn
bay cao trên những ngày
kiếm tìm sự lãng quên—
đi qua mặt nước tối đen
đến với hoa hồng trắng,
trao cho hồn tôi đôi cánh
và, lạy Chúa, không còn biết gì thêm
về những đêm dài cay đắng
thời khắc ấy mắt tôi căng mở
trước đau khổ không tên.
Và nước mắt trên má trôi nhanh
Từ những đêm điên dại,
của hy vọng hão huyền,
và ước muốn, được phá tan gông xiềng
ánh dương quang uống lấy…
Một giờ duy nhất nhìn ánh sáng!
Một giờ duy nhất được tự do!

*
BÓNG TỐI HOA HỒNG BÓNG TỐI

Dưới bầu trời xa lạ
bóng tối hoa hồng
bóng tối
trên mặt đất xa lạ
giữa hoa hồng và bóng tối
trong làn nước xa lạ
bóng tôi.

*
TRONG CƠN BÃO CỦA HOA HỒNG
‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
Nơi nào ta rẽ lối trong cơn bão của hoa hồng,
thời đêm tối lóe lên bởi gai sắc, và sấm
của tán lá, trong đám bụi cây đã từng rất yên lặng,
bây giờ rúng động sau mỗi bước chân ta.

*
GIỮA HÔM QUA VÀ NGÀY MAI

Lông mày tôi ẩm ướt
như những vì sao của tháng Tư.
Mưa đêm nhẹ nhàng rơi
đã không còn làm tôi tấy đỏ.
Đốm lửa nhỏ mùa đông
chập chờn lướt qua miền sa mạc,
tôi bây giờ mỏi mệt
để có thể cất bước đi theo.
Cơn sốt ở bên giường
và bình minh ngoài kia đã đến!
Ôi nếu như tôi có thể cảm nhận được hơi ấm
của mùa hè và cơn sốt dịu ngọt trên môi!
Dây xích đã cắt rời
trên đôi bàn tay tan chảy.
Tôi đã được thoát khỏi
vùng đất lạnh lẽo của mùa đông
như tất cả mọi thứ,
như những vì sao của tháng Tư,
đã làm lông mày tôi ẩm ướt…

*
CHỚM TRƯA

Cây đoan tĩnh lặng xanh lên trong mùa hè mới chớm,
cách xa phố xá trong ánh sáng mập mờ
của mặt trăng nhợt nhạt buổi ban trưa. Giờ đã đến,
khi mặt trời loé trong đài phun nước,
khi đôi cánh tả tơi của loài chim thần thoại cổ xưa
vươn khỏi đống đổ nát,
và cánh tay rã rời vì ném đá
chìm trong thảm lúa mì.

Nơi bầu trời nước Đức làm tối tăm mặt đất,
thiên thần mất đầu của nó kiếm tìm mộ huyệt cho nỗi hờn căm
và hiến tặng cho mi một bát tim.

Một nắm đau thương sau ngọn đồi vừa biến mất.

Bảy năm sau
nó xảy đến với mi lần nữa,
bên đài phun nước trước cánh cổng,
đừng nhìn sâu quá vào bên trong,
bởi mắt mi lệ đã chảy thành dòng.

Bảy năm sau
bên trong nhà xác,
những người treo cổ ngày hôm qua
uống cạn chiếc cốc vàng.
Mi hạ mi mắt trong hổ thẹn.

Trưa đã đến, trong đống than hồng
thanh sắt đã uốn cong, trên gai nhọn
lá cờ vừa được kéo, và trên vách đá
của giấc mộng cổ xưa nơi cánh đại bàng
được tôi luyện mãi mãi.

Chỉ có hy vọng thu mình lại, loà trong ánh dương quang.

Tháo sợi xích ra và giúp nó
đi xuống con dốc này, hãy bịt kín
đôi mắt nó, để những chiếc bóng
không thiêu chúng thành tro!

Nơi bầu trời của nước Đức làm tối tăm mặt đất
một đám mây kiếm tìm lời nói và lấp đầy chiếc hố bằng sự lặng thinh
trước khi mùa hè nghe thấy chúng trong cơn mưa nặng hạt.

Điều không thể nói đã qua đi, hầu như câm lặng, bên trên vùng đất:
trưa đã đến.

*
[BÊN TIẾNG GÕ MÓNG CỦA ĐÊM]

Bên tiếng gõ móng của đêm, của con ngựa ô trước cổng,
trái tim em vẫn như xưa rung động, và trao cho em một bộ yên
đỏ như sợi dây cương mà Diomedes đã từng cho em mượn.
Trước mặt em gió thổi điên cuồng trên những con phố tối
rẽ mớ tóc xoăn đen thẫm của cây cối mơ màng,
làm những trái cây ướt đẫm ánh trăng
giật mình rụng xuống ở trên vai và kiếm,
và em quất
ngọn roi lên một ngôi sao vừa tắt.
Chỉ có một lần em dừng lại, để hôn lên đôi môi không chung thuỷ của anh
và mái tóc anh vướng vào sợi dây cương,
và chiếc giày của anh kéo lê trong bụi đỏ.

Và hơi thở của anh em vẫn còn nghe rõ
và cả cái từ, anh dùng nó đánh em.

*
XỨ SỞ SƯƠNG MÙ

Vào mùa đông người tôi yêu sống
giữa những con thú trong rừng.
Sáng hôm sau tôi phải quay trở lại,
con cáo biết điều đó và nó phá lên cười.
Những đám mây run rẩy làm sao! Và trên
chiếc cổ cồn màu tuyết đổ xuống
một lớp băng giòn.

Vào mùa đông người tôi yêu
là thân cây giữa cây rừng, mời gọi
những con quạ xui xẻo đến
đậu trên những chiếc cành xinh đẹp. Nó biết
rằng cơn gió, lúc hoàng hôn buông xuống
sẽ nâng chiếc váy dạ hội cứng đờ sương giá
và rượt tôi trở lại nhà.

Vào mùa đông người tôi yêu
là con cá giữa bầy cá, câm lặng.
Bị giam cầm trong nước, những cái vây
ngoe nguẩy phía bên trong
tôi đứng trên bờ quan sát
cách nó lặn xuống và biến mất
cho đến khi tảng băng mang tôi đi.

Và lần nữa tôi nghe thấy tiếng kêu
của loài chim săn mồi, trên đầu tôi
nó sãi dài đôi cánh, tôi rơi xuống
trên một cánh đồng lớn: nó vặt
lông đám gà mái và ném cho tôi
một khúc xương đòn trắng. Tôi đeo nó quanh cổ
và đi qua những lông tơ cay đắng.

Người tình của tôi không chung thuỷ,
tôi biết đôi khi ả xuống phố
trên đôi giày cao gót
hôn lên những chiếc cốc trong quán rượu
bằng chiếc ống hút ả ngậm chặt trên môi
và ả bắt chuyện với tất cả mọi người.
Nhưng thứ ngôn ngữ này tôi không hiểu.

Xứ sở sương mù tôi đã thấy
trái tim sương mù tôi đã ăn.

*
NGÀY MAI EM SẼ RỜI KHỎI ĐÂY

Ngày mai em sẽ rời khỏi đây
đi thật xa chốn này.
Có lẽ anh sẽ lấy làm kinh ngạc,
bởi sau tất cả những năm tháng ấy,
rằng em có thể cất bước ra đi.

Ngày mai em sẽ đốt căn nhà
và hát những khúc ca phóng đãng.
Anh sẽ thấy đớn đau?
Và cuối cùng anh bắt đầu để ý,
rằng em cũng đớn đau?

Ngày mai em sẽ đặt trái tim trong đầu
và mang một chiếc mũ đỏ.
Cả con phố sẽ thấy em ở đó
rung chuông báo động trước cửa sổ nhà anh.
Cả con phố sẽ thấy em ở đó!

Ngày mai em sẽ rời khỏi đây
và sẽ luôn ở lại chốn này.
Có lẽ anh sẽ cười em, có lẽ,
bởi cách hành xử như con trẻ…
Em bây giờ chỉ muốn được chết đi.

*
[KHÓ LÀM SAO ĐỂ CÓ THỂ THA THỨ]

Khó làm sao để có thể tha thứ,
đây là một công việc mệt mỏi và dài lâu
nó khiến tôi phải bận rộn, lo âu
qua bao nhiêu ngày tháng.

Nỗi căm hờn đã khiến tôi đổ bệnh.
Tôi trở nên biến dạng, những khối mủ này
chúng kiểm soát tôi, chúng cho tôi hay
rằng tôi vẫn sống giữa đồng loại.

Tôi chỉ biết rằng, tôi phải
không được oán giận căm hờn,
và mong rằng người sẽ tử thương,
đây là điều tôi không hề ao ước,
hay dưới đôi tay của mình,

Tôi học được rằng, tôi phải
biết yêu thương kẻ không đội trời chung,
và điều này chẳng khó để hình dung,
bởi làm sao kẻ thù tôi có thể
làm được nhiều hơn những điều tồi tệ
mà họ đã làm đối với tôi.
Nếu một viên đạn bay lạc,
nếu ai đó nhổ nước bọt vào mặt,
như ngày hôm qua, tôi sẽ không chống đối
trước tình yêu đã quy định cho tôi.

Tôi sợ hãi thứ tình yêu
mà người đã gieo vào tâm khảm
với những mục đích kinh hoàng, khiếp đảm.
Hoàn toàn huỷ hoại bởi axit sục sôi,
bởi thuốc phiện, thạch tín, và cả bản thân tôi
đã hoàn toàn tê cứng bởi đao điều đổ vỡ.

Thế nên với người tôi không còn sống nữa,
và tôi đã chết, nơi tôi đang hiện diện.
Tôi đếm những chấn song, để có thể tiếp tục,
ăn hai bữa mỗi ngày, và rồi
ân xá bản thân tôi,
và cầu xin những thứ
sẽ dìm tôi vào giấc ngủ một năm.

*
ĐẢO CỦA NGƯỜI CHẾT

Em cần phải tin rằng
sự điên rồ này, sự tù đày này
sẽ tồn tại mãi mãi
rằng bao nhiêu khắc giờ để phải
chọn ra giáo chủ của riêng mình
và ngọn khói màu đen
bốc lên
(mà không phải khói trắng
từ một cây nến)
khi toàn bộ giấc mơ
bị giam cầm giữa mật nghị hồng y
khi mọi thứ dường như chống lại
giấc mơ tan tành cuồng dại
nhất của em, nó chẳng nên tin
vào chính bản thân mình, và nên biết rằng
ở trên tất cả,
nó sẽ phải chinh phục toàn bộ
sự cấu uế, vàng,
tinh dịch, đảo của những kẻ đã qua đời.

*
ĐÊM MẤT MÁT/KẾT THÚC CỦA TÌNH YÊU

Một mặt trăng, một bầu trời,
và một vùng biển tăm tối.
Bây giờ mọi thứ đen thật rồi.
Bởi bây giờ là buổi tối
và chẳng có gì là con người
thuộc về khung cảnh này.
Anh sẽ kết tội em điều gì
với niềm cay đắng ấy.
Đừng làm thế.
Em chẳng biết gì hơn
ngoài việc yêu anh, em đã
không nghĩ rằng
xuyên qua mồ hôi trên da thịt
sẽ là ––––––––– thế giới
và rồi em có thể hiểu ra.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s