TRĂNG MỰC (Phần II)
42 bài Waka của Ono no Komachi (小野小町, Tiểu Dã Tiểu Đinh)
Pháp Hoan (法歡) chuyển ngữ.
Khát khao được gặp người
trong đêm đen như mực
thao thức mãi không thôi
trái tim trong lồng ngực
bỗng cháy lên rạng ngời.
*
Ánh trăng vàng đêm nay
đang nhẹ nhàng tuôn chảy
qua tán lá hàng cây
và mùa thu giờ đã
ở trong tim đổ đầy.
*
Dẫu đã biết từ lâu
chẳng thể nào cứu vãn
nhưng độc ác làm sao
khi trong mơ ta vẫn
chẳng nhìn vào mắt nhau.
*
Rơi xuống trên đầm lầy
mưa mùa xuân lặng lẽ,
tay áo của em đây
ướt đẫm bao giọt lệ
mà người nào có hay.
*
Có phải tình yêu này
sẽ chết trong bóng tối
chẳng được một phút giây
thấy vầng trăng chiếu rọi
giữa những đám mây dày?
*
Thức dậy tối hôm nay
với niềm cô đơn ấy
làm tim tôi đoạ đày
chỉ vì tôi mong thấy
chàng trăng đẹp ngất ngây.
*
Người không còn thăm tôi
trong trang phục mùa hạ
rực rỡ và thắm tươi –
nhưng mỏng manh, trong suốt
như trái tim của người.
*
Khao khát này của tôi
chẳng thể nào giữ đặng
trách móc gì hỡi ôi
khi băng đi trong mộng
để tìm đến bên người.
*
Như cơn sóng dập dềnh
mãi đuổi theo làn gió
trên một bờ vịnh xanh-
có phải chính điều đó
người muốn tôi trở thành?
*
Người hứa sẽ thăm tôi
nhưng người không trở lại
thân thể này hỡi ôi,
vẫn còn đang tồn tại
hay lãng quên thật rồi.
*
Mỗi lần ở trong tim
ngọn lửa tình bùng cháy
giữa đêm tối lặng thinh
em lấy manh áo trái
để khoác lên trên mình.
*
Những món quà hỡi ôi
đã trở thành kẻ địch:
không có chúng trên đời
hoạ là trong giây lát
tôi sẽ quên được người.
*
Tinh yêu này hỡi ôi
là mộng hay là thực?
làm thế nào mà tôi
biết được khi ranh giới
đã mờ phai cả rồi!
*
Gió thổi qua bầu trời
nào khác gì cơn gió
của mùa thu năm rồi
chỉ lệ trên tay áo
vừa mới rơi vì người.
*
Khi đưa tay bẻ cành
đỗ quyên bên vách đá
trong phút giây bần thần
tôi thấy lại màu áo
khoác trên mình phu quân.
*
Tùng trên vách đá kia
hẳn có muôn ký ức:
nghìn năm rồi trôi đi
những cành cây cúi gục
xuống mặt đất thầm thì.
*
Chẳng có ngọn gió nào
khiến tim tôi lạnh giá
như cơn bão mùa xuân
cuốn phăng đi tất cả
muôn loài hoa trên cành.
*
Mây giữa trời bao la
ngỡ sẽ giăng trắng xoá
trên những triền núi xa
nhưng ngờ đâu mây đã
toả ra giữa đôi ta.
*
Chẳng còn gì nữa đâu
như cơn mưa bụi nhỏ
rơi xuống ở trên đầu
lời của người năm đó
cũng tan rồi từ lâu.
*
Trên đỉnh Tokiwa
thông luôn xanh màu lá
tôi tự hỏi chăng là
trong gió trời lạnh giá
chúng biết mùa thu qua.
*
Đêm trở nên sâu hơn
với tiếng kêu mòn mỏi
của con nai trong vườn
và tôi nghe tiếng gọi
của mối tình đơn phương.
*
Mở cửa mái lều tranh
người rời đi bình thản
lạnh lùng tiếng bước chân
cắt ngang qua tấm thảm
lá mùa thu dệt thành.
*
Thứ nở ra trên cành
nhưng không hề có quả
là bọt biển trắng ngần
sinh ra từ vách đá
đính trên tóc thủy thần.
*
Trong bờ vịnh của tôi
không một nhành tảo biển
vậy ngư phủ kia ơi
cớ chi mãi tìm đến
trên đôi chân rã rời?
*
Một nhà sư đến thăm và để lại chiếc quạt. Tôi gửi trả người kèm theo bài thơ này:
Chiếc quạt giấy trong tay
bỏ quên khi từ giã,
hẳn rằng ai cũng hay
lý do gì người đã
để quạt rơi chốn này!
*
Đến Nham Chi Thượng Đường
ngủ lại trong nhà trọ
đêm thu đầy gió sương…
xin tăng nhân cứu độ
ban cho tấm y thường?
Vị tăng nhân đáp lại:
Tấm áo phủ rêu sương
dành cho người xuất thế
không cho, chẳng tình thương…
nếu vậy thời hãy để
đôi ta ngủ chung giường.
*
Đêm thu dài làm sao!
ai cũng bảo như thế
ta chỉ nằm nhìn nhau
và ngoài khung cửa sổ
trời sáng tự lúc nào.
*
Ôi buồn bã chờ mong
để thấy người lần nữa
cuộc đời này rỗng không
nào khác gì hạt lúa
bay trong gió mịt mùng.
*
Dẫu không hề nghỉ ngơi
băng đi trong giấc mộng
để tìm đến bên người,
nhưng vạn lần chẳng đặng
bằng thấy nhau trong đời.
*
Căn nhà bỏ hoang này
sáng trong ngôi làng nhỏ
giữa muôn trùng núi vây
bao nhiêu đêm rồi nhỉ
trăng thu náu ở đây?
*
Mùa xuân đã đến rồi
người sẽ như ngựa trắng
mơ về đồng cỏ tươi
nơi màn sương buổi sáng
dâng lên cuối chân trời.
*
Kể từ khi tim ta
trên thuyền tình gửi gắm
chẳng ngày nào trôi qua
mà thân không ướt đẫm
trong sóng nước nhạt nhoà.
*
Ngay cả nhành triêu nhan
sáng hôm nay thức dậy
giấu đi vẻ hoang tàn
không muốn người nhìn thấy
mớ tóc dài ngổn ngang.
*
Ôi những cánh hoa xinh
đã phai tàn sắc thắm
lặng lẽ tôi ngắm nhìn
cơn mưa chiều thăm thẳm
rơi qua đời điêu linh.
*
Ôi buồn bã làm sao
khi nghĩ rằng tôi sẽ
thành làn sương xanh xao
trên cánh đồng lặng lẽ
trôi dạt về phương nào.
*
Ở trên thế gian này
người sống ngày ít lại
thây chết cứ chất đầy
còn bao lâu nữa vậy
sẽ thôi thân đoạ đày?
*
Ngôi làng trong núi sâu
cô đơn nào tránh khỏi
nhưng sẽ bớt buồn đau
hơn ở trong thế giới
đầy những mối lo âu.
*
Ôi cô quạnh làm sao
tôi là loài lau cỏ
bứt khỏi gốc năm nào
chỉ một làn nước nhỏ
cả thân mình tôi trao.
*
Phải chăng, ngay lúc này
vì tôi không còn trẻ
người muốn rời khỏi đây
lời hứa người cũng thế
như lá vàng trên cây.
*
Bông hoa quên lãng ơi
tôi nghĩ rằng tôi sẽ
hái cho bản thân tôi
nhưng mà bông hoa đã
mọc trong tim người rồi.
*
Thứ rất dễ lụi tàn
không một điềm báo trước
là bông hoa mơ màng
nằm ở trong lòng ngực
của con người thế gian.
____________
* Pháp Hoan dịch từ bản dịch tiếng Anh của Jane Hirshfield và Mariko Aratani trong tuyển tập The Ink Dark Moon, Love Poems by Ono no Komachi and Izumi Shikibu, Women of the Ancient Court of Japan. Nguyên tác thơ của nữ thi sĩ Ono no Komachi (Tiểu Dã Tiểu Đinh 小野小町).