5 truyện cực ngắn về Thời Gian

5 truyện cực ngắn về Thời Gian

Vận tốc của thời gian

Khi tôi tương tư về em, thời gian trôi qua thật chậm, tôi có thể thấy trái bóng của tụi trẻ dưới sân bay đi với tốc độ rùa bò. Khi tôi ngồi bên em, thời gian lại trôi qua thật nhanh, trước mắt tôi cây cối đổi màu, đơm hoa và kết quả. Khi tôi ôm hôn em, thời gian lại đứng yên một chỗ, ta hôn nhau trong vòng tay, quên đi ngày tháng, rồi người ta đặt chúng ta vào viện bảo tàng, như một tác phẩm điêu khắc bằng đá của Brancusi.

*
Thông điệp

Một mình tản bộ dọc bờ biển, tôi tình cờ phát hiện một cái chai thuỷ tinh bị sóng đánh vào bờ, nằm lẫn giữa đám vỏ hàu, vỏ sò và xác của những con sao biển. Trong chai chứa một cuộn giấy nhỏ đã ngả màu. Nó có lẽ đã được thả xuống biển nhiều năm về trước, từ những vùng đất phía bên kia thế giới, rồi theo những cơn gió mậu dịch và những dòng hải lưu trôi dạt về tận xứ sở này. Trong cơn phấn khích của trí tò mò khám phá, tôi đập vỡ chai và đọc. Nhưng bức thư không hề đề cập điều gì khác ngoại trừ hàng chữ biên rõ ngày tháng năm mất của chính bản thân tôi.

*
Chết nước

Một cây cầu bắc ngang một con sông, trên cầu một cặp tình nhân đang hôn nhau, bên dưới là xác họ trôi đi, hai thân hình sáng lấp loáng dưới ánh mặt trời.

*
Người dưng

Trên chuyến xe lửa chạy từ nông thôn lên thành phố, có ba người lạ ngồi chung trên một toa tàu: một người phụ nữ xinh đẹp, một gã luật sư giàu có và một tên sát nhân. Người phụ nữ vô tình đánh rơi chiếc ví, gã luật sư cúi xuống nhặt và trao cho cô, cô mỉm cười biết ơn nhìn hắn. Mọi thứ không thoát khỏi cặp mắt của tên sát nhân.

Với những oái ăm mà cuộc đời mang đến, người phụ nữ cuối cùng sẽ kết hôn với gã luật sư, và tên sát nhân, không ai khác, chính là kẻ sẽ tìm đến và kết liễu cuộc đời của họ trong một đêm mưa gió kinh hoàng…

Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn lúc này đây, thời gian vẫn mang nét mặt thanh bình của nó; ba con người vẫn ngồi trong im lặng, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Ngoài trời cây cối vẫn xanh, chim vẫn hót, mây trắng vẫn nhởn nhơ bay và chuyến tàu chở số phận của họ hun hút lao vào tương lai.

*
Bóng mát cây hồng táo

Năm lên chín tuổi, trong buổi lễ hạ điền, khi vương tử Siddhartha lần đầu ngồi yên dưới gốc cây hồng táo, thời gian quanh ông dừng lại.

Lá trên cành ngừng rơi, gió quanh ông ngừng thổi, và chiếc bóng của cây hồng táo đổ trên mặt đất cũng không hề xê dịch, mặc cho sự chuyển vận của mặt trời phía trên cao.

Chỉ đến khi bị đánh thức bởi hơi thở của chính mình, ông mở mắt và nở một nụ cười trên môi. Thời gian lúc đó trôi trở lại, cuốn theo tất cả mọi thứ trong dòng chảy của nó. Nhưng nụ cười hôm đó không hề mất đi, nó sẽ hiện diện lần nữa trên môi của đấng Giác Ngộ, hai mươi sáu năm sau, trong một đêm đầy dông bão khi ông ngồi tĩnh toạ dưới tán cây Bồ Đề.

2 comments

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s