HÀNH TRÌNH
(Mary Oliver; bản dịch tặng Trần Ngọc Hiếu)
Rồi một ngày nào đó
Cuối cùng bạn cũng biết rõ,
Bạn cần phải làm gì,
Và bạn bắt đầu,
Dẫu cho những tiếng thét gào
Với những lời khuyên bậy bạ —
Dẫu cho căn nhà rệu rã
Bắt đầu lung lay
Và bạn nhận ra cái nhéo ngày xưa
Ở hai bên mắt cá.
“Làm ơn hãy chắp vá
Cuộc đời này của tôi!”
Dẫu cho tiếng khóc ỉ ôi
Bạn vẫn không dừng lại.
Bởi bạn biết những gì chờ đợi,
Dẫu cuồng phong dữ dội
Đang tàn phá khắp nơi,
Và những tiếng hú đơn côi
Quả thật kinh khiếp.
Đã muộn rồi, bạn biết,
Và bốn bề là đêm tối hoang vu,
Và con đường đầy dẫy những cành khô
Cùng sỏi đá.
Từng chút, từng chút một,
Bạn bỏ lại những tiếng thét sau lưng,
Và những vì sao đây đó cháy bừng
Qua những tầng mây tối,
Và bạn nhận ra một tiếng nói mới
Của chính bản thân mình,
Luôn sát cánh trong suốt cuộc hành trình
Khi bạn tiếp tục đi tới
Và dấn thân vào bên trong thế giới
Để quyết tâm làm
Sứ mệnh duy nhất bạn có thể làm —
Để quyết tâm cứu
Cuộc đời duy nhất bạn có thể cứu.
JOURNEY
(Mary Oliver)
One day you finally knew
what you had to do, and began,
though the voices around you
kept shouting
their bad advice —
though the whole house
began to tremble
and you felt the old tug
at your ankles.
“Mend my life!”
each voice cried.
But you didn’t stop.
You knew what you had to do,
though the wind pried
with its stiff fingers
at the very foundations,
though their melancholy
was terrible.
It was already late
enough, and a wild night,
and the road full of fallen
branches and stones.
But little by little,
as you left their voice behind,
the stars began to burn
through the sheets of clouds,
and there was a new voice
which you slowly
recognized as your own,
that kept you company
as you strode deeper and deeper
into the world,
determined to do
the only thing you could do —
determined to save
the only life that you could save.
____________
* Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh Journey của nữ nhà thơ người Mỹ Mary Oliver trong tuyển tập Devotions, The Selected Poems of Mary Oliver.